Cao Duy Xâm Lấn

Chương 82


trướctiếp

Edit: jena

Câu cuối cùng trong lá thư chỉ còn là những con chữ xiêu vẹo.

Tư Thần có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của người viết thư.

Là sự hoài nghi và không cam lòng.

Tư Thần gấp lá thư lại, bỏ vào trong túi: "So với anh, tôi càng muốn biết hơn."

Vì nhân viên nghiên cứu này thật sự đã chết, còn cậu thì còn sống. Nếu Khoa Phụ thật sự còn ở đây, có lẽ sẽ gặp được ở đâu đó trong Khoa Học Thành Phụ.

Thực nghiệm thể được gọi là "Con của Thần", chẳng phải là một cách ví von những người này như Thần ư?

Thẻ nhân viên là một mảnh kim loại màu trắng, bên trên có một chuỗi ký tự: K9-413.

Tư Thần kiểm tra thêm vài phòng nữa, tìm thấy thêm hai thẻ nhân viên, là K6-157 và K13-814.

Đáng tiếc, không phải ai cũng viết thư tuyệt mệnh trước khi chết.

K9 và K13 đều là nhân viên nghiên cứu, chỉ để lại hai huy hiệu và hai cái xác mục rữa.

Đã không còn là hình hài của nhân loại.

Một người đã hóa xương nằm trên giường, trước khi chết đã bị ôn nhiễm nghiêm trọng, biến hóa thành một con kappa (1) khổng lồ.

Một người vẫn còn chút máu thịt, đang không ngừng sinh trưởng. Khi Tư Thần mở cửa phòng, trên vách tường đều là thứ vật chất như thịt này, giống như dầu cặn tồn đọng, cũng giống như nhựa cây sền sệt.

Thịt đỏ trên vách tường có thể ăn, nhưng không ngon, giống như tinh bột quá hạn sử dụng chiên quá lửa.

Tư Thần đúng giờ quay lại điểm hẹn.

Khi đến nơi, Lâm Giai Lệ và Trần Chấp Chu đã chờ từ lâu.

Trần Chấp Chu thấy cậu lái xe về, trực tiếp nhảy lên, mặt dí sát vào lưng Tư Thần: "Buồn ngủ chết tôi rồi, cuối cùng cậu đã quay về."

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng Trần Chấp Chu không chỉ cảm thấy Tư Thần thật ấm, mà còn thật thơm, giống như mùi hương dịu ngọt thoang thoảng của cỏ cây.

Tư Thần chậm chạp giải thích: "Xe hết xăng giữa đường, phải tìm xe mới nên hơi lâu."

Hai người nói chuyện như một cặp tình nhân lâu năm.

Lâm Giai Lệ giật giật khóe miệng: "Mấy tên đồng tính chết tiệt này, có cần tôi giảm độ sáng của Klein Blue không hả?"

Klein Blue là cung cơ khí của Lâm Giai Lệ. Nó không có dây cung, vỏ kim loại màu bạc bên ngoài có nguồn năng lượng trung tâm được khắc lên, trong trạng thái phi chiến đấu, cả cây cung có màu xanh biếc rất đẹp.

Hai người này cũng tìm thấy thẻ nhân viên, gồm K11, K5 và K7.

Trần Chấp Chu: "Tôi ăn may. Tìm tới phòng thứ ba đã thấy thẻ nhân viên."

Lâm Giai Lệ: "Tôi tìm cả ngày mới thấy được một cái, nhưng còn có thêm một đơn xin từ chức."

Trang đầu tiên của đơn từ chức là hồ sơ nhân viên.

Nhân viên này được đánh số K11-217, làm việc ở phòng thí nghiệm số 11 của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.

Trang thứ hai chỉ có một hàng chữ viết tay: Đi mà làm con mẹ nó chúa cứu thế, bố mày không làm!

Tư Thần xoa xoa cằm: "Trong đề thi của tôi có một câu, hỏi "Phòng thí nghiệm số 13 của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn có gì?". Tôi suy đoán rằng chữ số sau ký tự K là số thứ tự của phòng thí nghiệm. Mỗi thẻ nhân viên chỉ có thể ra vào đúng phòng thí nghiệm đó."

K11-217, nghĩa là phòng thí nghiệm số 11, nhân viên nghiên cứu số 217.

Có thể thấy được rằng số lượng nhân viên nghiên cứu ở đây rất đông.

"Tôi cũng tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh. Hai người xem thử."

Vì phòng thi còn quỷ dị hơn cả sức tưởng tượng, những thứ trong đề thi đều có thể tùy thời nhảy ra hành hung thí sinh nên bây giờ không thích hợp để tàng trữ làm đồ cá nhân.

Sau khi kết thúc bài thi, sống còn đã trở thành mâu thuẫn chính yếu.

"Khoa Phụ..." Trần Chấp Chu đọc xong, trầm mặc một lát: "Thật ra trong lúc ngủ, tôi luôn gặp ác mộng."

"Trong mơ tôi nhìn thấy một người khổng lồ nằm trên mặt đất. Tôi chắc chắn gã đã chết, nhưng trên mặt gã vẫn còn đang cười. Rất kỳ quái và quỷ dị khiến tôi cảm giác như đây là tai học của một giáo phái nào đó."

Trần Chấp Chu nhíu mày, nhớ lại cơn ác mộng đau khổ.

"Xung quanh gã... Xung quanh... Có rất nhiều con sâu màu đen... Đã gặm nát người gã... Trong một khác tôi đã muốn gia nhập vào đám sâu đó. Tôi biết tôi không thể ăn... Nhưng tôi lại muốn ăn, vì quá đói. Sau đó tôi đã biến thành một con sâu..."

Sắc mặt của Trần Chấp Chu tái nhợt, cố gắng một hơi nói hết.

Cậu không thích kêu đau, nhưng cả người lại đang run rẩy vì đau.

"Tuy trong mơ không có logic, nhưng lúc trước tôi chưa bao giờ mơ khi ngủ."

Cậu nói xong, ai cũng im lặng.

Một lúc sau, Lâm Giai Lệ nói: "Xem ra Khoa Phụ đã chết rồi."

Tư Thần giữ kín suy nghĩ, không nói ra.

Giấc mơ của Trần Chấp Chu không giống Khoa Phụ, mà giống thần thoại về Bàn Cổ (2).

Sau khi tìm được 6 thẻ nhân viên, ba người trao đổi một chút, bắt đầu liệt kê các phòng thí nghiệm có thể vào.

Của Tư Thần là K6, K11, K13.

Nếu đã tìm được đồ thì không cần lãng phí thêm thời gian.

Trao đổi tin tức xong, nhân lúc trời chưa tối, họ tiếp tục đi về hướng khu nghiên cứu.

Càng tới gần khu vực trung tâm, nhiệt độ ngày càng hạ thấp. Gió lạnh phả vào mặt giống như lưỡi đao.

Tư Thần hơi hối hận vì không mang theo mặt nạ bảo hộ.

Bụi đen lơ lửng trong không khí không có mùi vị, cũng không có năng lượng dao động.


trướctiếp