Trong Mắt Có Kịch

Chương 26: Cầu xin anh tha cho cún con


trướctiếp

Trương Mạn Đường đẩy cửa phòng tiến vào, phát hiện có điểm gì đó không đúng. Trong không khí có mùi hương của hoa tươi lạ lẫm, ánh đèn vàng lờ mờ, ở trên chiếc bàn đặt một giá nến ba cây đã được thắp lên cùng ly thủy tinh đế cao và chai rượu vang thượng hạng.

Một người đàn ông cao lớn, tùy tiện khoác trên người chiếc áo choàng tắm, đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha màu đen, trên tay hắn còn cầm một ly rượu vang đỏ giống như rất tận hưởng, vừa nhìn thấy Trương Mạn Đường đẩy cửa tiến vào thì chậm rãi hỏi:

"Cún con, đã chịu về phòng rồi?"

Trương Mạn Đường ngây người, đình chỉ toàn bộ động tác. Trước mắt cậu lúc này là người đàn ông đã quấy nhiễu tâm trí của cậu mấy ngày hôm nay, hắn vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo bình tĩnh như vậy, vẫn là giọng nói trầm khàn nam tính đó, vẫn là hai từ cún con kia...

Trương Dạng khẽ nhấp một ly rượu, ánh mắt mang theo tia dục vọng nóng bỏng nhìn thẳng về phía Trương Mạn Đường, khiến cho trái tim của Trương Mạn Đường lúc này cũng bị loạn nhịp.

Trong phòng có mùi hoa rất dễ chịu nhưng lại không nhìn thấy có bó hoa nào, có lẽ hương thơm phát ra từ ba cây nến đang cháy kia... ừm, kim chủ thật sự đến Liêu Ninh thăm cậu rồi, còn chuẩn bị phòng khách sạn một chút... kim chủ rất tốt, rất lãng mạn a...

"Tới đây" Trương Dạng ngồi tựa lưng vào thành ghế sô pha, dáng vẻ thoải mái trầm giọng ra lệnh.

Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói kia, hai chân vốn dĩ như bị cố định nãy giờ cũng phải cố gắng nhấc lên di chuyển đi về phía hắn. Lúc Trương Mạn Đường tới gần, đang định ngồi lên ghế sô pha bên cạnh, thì lại phát hiện được ánh mắt ra hiệu của hắn đang nhìn xuống dưới đất mà nói thế này:

"Không được ngồi ghế"

Trương Mạn Đường lúng túng, ghế sô pha rõ ràng còn rất rộng, cho dù có thêm cậu ngồi nữa cũng không sao, nhưng mà Trương Dạng lại không cho cậu ngồi ghế, hắn muốn cậu ngồi dưới đất hay sao:

"Vậy... em ngồi đâu?"

Trương Dạng hỏi lại:

"Em muốn ngồi ở đâu?"

Cậu đương nhiên muốn ngồi ở trên ghế, nhưng mà nếu như có thể... ngồi ở trong lòng hắn là tốt nhất, trong lòng hắn thật sự rất thoải mái, nhưng mà cậu đương nhiên là không có gan nói ra những lời như thế rồi.

Trương Dạng khẽ nhếch môi cười, giọng nói ngập tràn dục vọng:

"Cún con nên phải ngồi ở chỗ nào đây? Ngồi ở chỗ nào mới thuận lợi để tôi xoa đầu của em được?"

Trương Mạn Đường hơi xấu hổ, nhưng mà nếu như không ngồi ở chỗ mà hắn muốn, có lẽ bản thân sẽ còn bị hắn gây khó dễ nhiều hơn. Động tác của Trương Mạn Đường hơi luống cuống, trong đầu nghĩ nên là ngồi hay quỳ đây, nếu như ngồi thì tư thế sẽ rất buồn cười, như vậy thì quỳ đi.

Trương Dạng đưa tay chạm vào tóc cậu, đầu ngón tay luồn vào bên trong lọn tóc đen mượt mà kia, trên đó vẫn còn lưu lại một chút giá lạnh, có lẽ bởi vì ăn mặc phong phanh chăng, nhìn xem trên người cún con nhà hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng thôi này.

Động tác của Trương Dạng đang nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc cậu, lúc này hắn đột nhiên mạnh tay nắm lấy tóc cậu kéo ra phía sau một chút, khiến cho cậu cũng phải hoảng sợ kêu a một tiếng:

"Vừa rồi có can đảm tắt điện thoại của tôi?"

Ánh mắt của Trương Mạn Đường lộ rõ tia hoảng hốt, đôi môi run rẩy mấp máy mãi mới nói ra được một câu:

"Em không muốn cho anh biết... vừa mới rồi anh đã trêu chọc em đến khóc"

Có lẽ câu trả lời này của Trương Mạn Đường khiến cho Trương Dạng rất hài lòng, hắn dần dần nới lỏng bàn tay, chuyến tới chạm vào một bên má lạnh lẽo kia của cậu. Nhìn tới đôi mắt phiếm hồng ướt át của Trương Mạn Đường, lại càng khiến cho sự xấu xa trong lòng hắn dâng cao hơn:


trướctiếp