Trong Mắt Có Kịch

Chương 25: Em thật sự chạy đi tìm tôi sao


trướctiếp

Phía sau lưng của Trương Mạn Đường lúc này là hình ảnh một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang đỗ ở vị trí lúc trước mà kim chủ của Dương Hà từng tới. Khi ấy Trương Mạn Đường đã lấy điện thoại ra chụp lại chiếc xe đó gửi cho Trương Dạng rồi nhận được một tin nhắn của hắn nói rằng, hắn cũng phải làm việc, không có cách nào đến Liêu Ninh thăm cậu được. Trương Mạn Đường lúc đó hơi chạnh lòng, bởi vì kim chủ của Dương Hà cũng ở rất xa Liêu Ninh, nhưng chỉ trong ngày thứ hai cậu ta đi quay phim thì người đàn ông đó đã tìm đến, còn kim chủ của cậu mỗi ngày chỉ được phép nói chuyện một lần, nếu đã gọi rồi thì sẽ không nhắn tin nữa, cảm giác giống như hắn đang sắp xếp lịch trình cho các tình nhân để không bị trùng giờ vậy.

Trong tiết trời lạnh lẽo, bóng dáng cậu thanh niên mặc áo len màu xanh nhạt càng thêm đơn bạc hơn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, giống như muốn lay tỉnh cậu vậy, kim chủ nói chỉ cho cậu ba phút để chạy đến mà thôi, cậu vội vã đi tới, rất sợ chiếc xe kia sẽ rời khỏi tầm mắt của mình.

Trái tim trong lồng ngực của Trương Mạn Đường lúc này đập rất nhanh, tựa như có ánh mắt nào đó luôn dõi theo cậu, quan sát toàn bộ biểu hiện của cậu, giống như một loại cảm giác bản thân là con mồi bị thú giữ vờn quanh.

Lúc Trương Mạn Đường bước nhanh về chiếc xe bảo mẫu kia, phía bên trong cửa xe chậm rãi mở ra, một người đàn ông cao lớn hai tay xách theo hai túi đồ vội vã bước xuống xe nhìn cậu nói:

"Thật ngại quá, hôm nay tắc đường nên đến giao cơm muộn"

Nụ cười trên gương mặt của Trương Mạn Đường vụt tắt, cậu hoang mang nhìn người đến giao cơm cho đoàn làm phim, im lặng nửa ngày không nói được câu nào. Người nọ thấy cậu ngẩn người thì lo lắng hỏi han:

"Cậu có sao không?"

Trương Mạn Đường hả một tiếng, vội vã lắc đầu, bước qua một bên nhường đường cho người nhân viên kia. Khắp cả đoạn đường này chỉ có duy nhất một chiếc xe bảo mẫu của nhân viên giao cơm này mà thôi, xung quanh không hề có bóng dáng của Trương Dạng, hắn rốt cuộc đang đứng ở chỗ nào chứ.

Trương Mạn Đường nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dạng, người ở phía bên kia bắt máy, cậu cố gắng điều chỉnh lại giọng nói, nhẹ giọng nói với hắn:

"Em không thấy anh"

Người ở phía bên kia im lặng một chút, sau đó có một tiếng cười nhẹ mang theo giọng nói trêu chọc quen thuộc đáp lại:

"Em thật sự chạy đi tìm tôi sao?"

Trương Mạn Đường đứng ở trên vỉa hè, dưới cột đèn đường lớn, bóng dáng cao gầy của cậu in dài trên mặt đường. Bất giác trong miệng cảm nhận được vị mặn, đưa tay lên mặt của mình mới phát hiện ra không biết nước mắt đã rơi từ khi nào nữa. Là lúc chạy đến chỗ chiếc xe kia, tưởng rằng kim chủ đang ngồi trong đó đợi cậu, hay là lúc nghe thấy tiếng cười nhẹ cùng câu hỏi vừa rồi của hắn.

Trương Mạn Đường nhắm mắt, im lặng thật lâu, cậu còn tưởng kim chủ thật sự sẽ đến cho dù trong đầu cậu luôn biết rằng hắn sẽ không vì một tình nhân nhỏ bé như cậu mà chạy đến Liêu Ninh nhìn một cái.

Người phía bên kia giống như hơi sốt ruột do không nhận được hồi âm cho nên hỏi lại:


trướctiếp