Vị Trí Hoàn Mỹ
“Thuốc thay đổi giới tính?” Lục Hành Thư nhướng mày, không tin nổi những gì Hạ Thần vừa nói.
“Nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, bởi Bạch Khê không sản sinh thêm tuyến
thể Omega, nhưng cơ thể y sẽ đến kỳ phát tình, hơn nữa lượng pheromone
tỏa ra còn dày đặc hơn Omega rất nhiều. Sau gáy Bạch Khê có rất nhiều
dấu cắn, nhưng vì bản chất y không tồn tại tuyến thể Omega nên không thể bị đánh dấu, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tinh thần y không hoàn toàn mất kiểm soát, trên người cũng không dính mùi pheromone của
Alpha.”
Một Omega bị nhiều Alpha cùng lúc đánh dấu không chỉ
khiến trạng thái tinh thần tệ đi, mà tuyến thể sau gáy cũng sẽ xảy ra
vấn đề, nghiêm trọng hơn còn có thể mất mạng. May mắn ở chỗ Bạch Khê
không có tuyến thể Omega, Hạ Thần cũng đã cẩn thận kiểm tra cho y, những dấu cắn trên cổ Bạch Khê thuộc kiểu vết thương ngoài da, nếu quan sát
kỹ hơn còn có thể nhận ra trước đây y đã từng bị cắn vô số lần. Trên làn da trắng nõn là đủ loại dấu răng lớn nhỏ sâu nông chằng chịt đè lên
nhau, phơi bày hết thảy những hành vi tàn ác vô nhân đạo.
“Loại
thuốc này không chỉ thay đổi được diện mạo, màu da của một người… Nói
đơn giản hơn, nó có thể khiến ngoại hình người dùng thuốc dần dần thiên
hướng Omega.” Hạ Thần đưa bản báo cáo đã chuẩn bị sẵn ra cho Lục Hành
Thư, “Tôi đã ghi lại tất cả những thông tin lấy được về tổ chức kia qua
lời kể của Bạch Khê, ngoài ra, tôi hy vọng Lục tướng quân có thể đưa tôi và Bạch Khê về quân doanh càng sớm càng tốt, tôi cần sự hỗ trợ của tiến sĩ Dương.”
Loại thuốc này có thể làm biến đổi pheromone của một
người, hơn nữa còn có hiệu quả vĩnh viễn, cũng không biết tồn tại bao
nhiêu tác dụng phụ. Hạ Thần cần phải gấp rút quay về, sử dụng những
thiết bị tiên tiến trong khu quân y để kiểm tra cho Bạch Khê, đảm bảo y
không nguy hiểm đến tính mạng.
“Tôi cũng sẽ về cùng cậu.” Lục Hành Thư lật xem bản báo cáo vài lần, chữ Hạ Thần rất đẹp.
“Hả?”
“Tôi bị thương, không tiện cho việc điều tra, nhóm thiếu úy kia lại khuyết
thiếu kinh nghiệm, hơn nữa ngày đó cũng đã rút dây động rừng, hôm sau
quay lại đã thấy toàn bộ căn cứ của bọn chúng trống trơn chỉ trong một
đêm. Sáng nay phía thủ đô truyền tin đến, bọn họ sẽ tiếp nhận bước điều
tra tiếp theo, để tôi chờ lệnh.” Lục Hành Thư đi đường vẫn còn hơi cà
nhắc, hắn không vào phòng xem Bạch Khê, trái lại dịu giọng nói với Hạ
Thần, “Tin tức lần này rất quan trọng, may mà có cậu.”
Hạ Thần nghĩ, thế thì phải may mắn vì Tiểu Phong quên mang vở bài tập mới đúng.
Song kế đó anh lại nghĩ, thôi kệ đi, dù sao Lục Hành Thư cũng khen mình, trong lòng tiếp tục vui tươi hớn hở.
Lý Bắc Bắc biết tin Hạ Thần quay về là vào buổi sáng ngày hôm sau, cậu
chàng thay đồng phục đi làm, phát hiện Lý Khắc đang ngồi trên ghế dựa ở
lối vào phòng thí nghiệm, há to miệng ngủ. Tóc gã nhìn như đã mấy ngày
rồi chưa gội, bết dính thành một chùm, chắc là ở đây cả đêm? Lý Bắc Bắc
lại gần đạp Lý Khắc một chút, không dùng nhiều lực, song lại khiến Lý
Khắc giật mình tỉnh ngủ.
Lý Khắc đờ đẫn mất một lúc, sau khi hồi
thần lại thì lập tức lấy xấp giấy ghi chép thí nghiệm trong túi ra đập
vào cánh tay Lý Bắc Bắc.
“Cả đêm tôi không được ngủ mà cậu còn phá tôi! Còn phá tôi!” Lý Khắc tức suýt khóc.
“Nam tử hán đại trượng phu! Mới một tối không ngủ mà đã khó tính như thế
rồi, để tôi xem sau này có cô nào chịu lấy anh không!” Lý Bắc Bắc vừa
chạy trốn vừa miệng hỗn, cười đùa nhốn nháo với Lý Khắc, ai ngờ vừa mới
quay người đã đụng vào Tiêu Minh. Lồng ngực Tiêu Minh rất cứng, Lý Bắc
Bắc lại lùn, cứ thế đập hẳn mặt vào ngực người ta, đau đến mức nửa ngày
cũng không hồi thần lại.
Tiêu Minh đỡ lấy Lý Bắc Bắc còn đang choáng váng, mặt mũi vô cảm hỏi: “Bác sĩ Lý, đã có kết quả xét nghiệm chưa?”
Lý Khắc đã tỉnh táo lại không ít: “Có rồi, tiến sĩ Dương và Hạ Thần còn đang bàn bạc bên trong, anh cứ vào đi.”
Nghe thấy tên Hạ Thần, Lý Bắc Bắc ngẩn người: “Hạ Thần về rồi? Về từ lúc nào?”
“Đêm qua.” Người trả lời cậu là Tiêu Minh.
Lý Bắc Bắc sờ sờ mũi, vóc người cậu lùn đến mức phải ngửa đầu lên mới có
thể nhìn được Tiêu Minh cao m90. Lý Bắc Bắc “À” một tiếng, kế đó tránh
sang bên cạnh để Tiêu Minh đi vào, còn nhỏ giọng nói thầm, “Va tẹt cả
mũi rồi.” Ai dè vừa dứt lời xong, Tiêu Minh đi chưa được mấy bước đã
quay người nhìn lại, hắn khẽ nâng cằm Lý Bắc Bắc lên, nhìn chằm chằm mũi cậu chàng hết bên trái đến bên phải, khiến Lý Bắc Bắc đỏ bừng mặt.
Sau khi xác nhận mũi Lý Bắc Bắc không bị làm sao, bấy giờ Tiêu Minh mới buông tay, xoay người bước nhanh vào phòng thí nghiệm.
Lý Bắc Bắc và Lý Khắc cùng nhau đờ đẫn một lúc, kế đó Lý Khắc mới che
miệng cười không ngừng: “Vị Tiêu phó tướng này đúng là nổi tiếng có nền
nếp mà, chứ cái mũi không khác gì thanh thép kia của cậu… Ê đậu má, cậu
nghiện đá tôi rồi hả Lý Bắc Bắc!” Lý Khắc ngồi xổm xuống xoa cẳng chân,
đau đến rớt nước mắt.”
“Mũi anh mới như thép đó.” Lý Bắc Bắc rầm rì, vừa nhịp bước vừa ngân nga giai điệu đi làm việc, còn có chút đắc ý nhỏ.
Hạ Thần đã về, hôm nay cậu phải làm món gì đó ngon ngon mới được, không rảnh tranh cãi với Lý Khắc.
Chỉ có điều bữa “tiệc tẩy trần” này của Lý Bắc Bắc, Hạ Thần lại không có
tâm trạng ăn. Anh cầm bản báo cáo xét nghiệm trên tay, tra thông tin từ
rất nhiều tài liệu, cũng tìm kiếm các trường hợp tương tự khác trên
mạng, ngay cả tin tức từ mười mấy năm trước cũng không bỏ qua, cuối cùng in phần báo cáo này ra, sắp xếp chung với tài liệu trong tay rồi đưa
hết cho Tiêu Minh.