Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 10


trướctiếp

Tình trạng của Bạch Khê rất tệ, y không cho phép bất kỳ ai đến gần mình ngoại trừ Hạ Thần. Dương Thư để Lý Bắc Bắc trông vô hại nhất giữa một dàn y tá gánh trọng trách chăm sóc Bạch Khê chu đáo, Lý Bắc Bắc cảm thấy rất tuyệt vọng, nếu lùn đồng nghĩa với vô hại, thế cậu thật sự rất thiệt.

Lý Bắc Bắc sợ Bạch Khê đói, bèn tốt bụng đến nhà ăn lấy cơm cho y, cuối cùng lại bị Bạch Khê hất hết xuống đất. Y đi chân trần tới tới lui lui trên đống thức ăn ấy, miệng vẫn luôn lẩm bẩm một mình, hai tay còn túm lấy tóc, nôn nóng bước vòng vòng không ngừng. Lý Bắc Bắc đành phải hạ giọng nói chuyện với y.

“Ngài Bạch, lãng phí thức ăn là một thói quen rất xấu, chúng ta cần phải nâng niu từng hạt gạo, anh hiểu không?”

Bạch Khê nhìn Lý Bắc Bắc hệt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

Nội tâm Lý Bắc Bắc phát điên, rốt cuộc thì ai trong số bọn họ mới là bệnh nhân tâm thần đây? Sao Hạ Thần đi báo cáo mãi chưa về thế? Cậu chỉ là một y tá nhỏ của khoa khám bệnh thôi, nào đã tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần bao giờ đâu. Lý Bắc Bắc ủ rũ cụp đuôi bước lại gần thương lượng với Bạch Khê, “Ngài Bạch, tôi biết đồ ăn ở đây không khác gì cho heo ăn, nhưng rất nhanh sẽ có người đến đón anh về thủ đô, trước tiên anh cứ ăn một chút đi?”

Thủ đô?

Nghe được hai chữ này, Bạch Khê khựng lại, dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn Lý Bắc Bắc, kế đó y lùi về sau vài bước: “Hạ Thần cũng về với tôi?” Bấy giờ y đã tỉnh táo lại.

“Hạ Thần là bác sĩ ở đây, không thể về cùng anh được, sẽ có nhân viên y tế chuyên nghiệp đưa anh về.”

Hạ Thần là bác sĩ? Bạch Khê thoáng khựng lại, y mở miệng: “Không thể nào… Hạ Thần không thể làm bác sĩ được.”

Lý Bắc Bắc thấy Bạch Khê nói Hạ Thần như vậy thì không vui: “Sao lại không thể, Hạ Thần của chúng tôi chính là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Y thủ đô, sao không thể làm bác sĩ được. Ầy quên đi, tôi nói với anh cái này làm gì chứ…” Lý Bắc Bắc cầm chổi quét sạch mặt đất, lại nhân lúc Bạch Khê đang suy nghĩ mà đến gần đối phương, để y ngồi xuống rồi giúp y xoa bóp chân, đi giày. Trong lòng cậu khổ không chịu được, làm y tá mà mà cứ như làm điều dưỡng thế này.

“Chút nữa anh còn phải tiêm thuốc ức chế đó, pheromone trên người anh nồng đến sợ, Beta như tôi còn ngửi thấy. Nơi này là quân đội, có Omega sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Bạch Khê nghi ngờ nhìn Lý Bắc Bắc một cái: “Quân đội? Đây là quân đội?”

“Tôi gạt anh làm gì?” Lý Bắc Bắc trợn mắt.

“Vậy tại sao Hạ Thần lại ở đây! Cậu ấy…”

Lời phía sau còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, một mùi hương pheromone Alpha mạnh mẽ cũng theo đó mà bay vào. Bạch Khê đột ngột im bặt, y hoảng hốt trốn xuống gầm bàn, cả người không ngừng run rẩy, trạng thái tinh thần lại lần nữa mất tỉnh táo, liên tục run giọng kêu cứu. Lý Bắc Bắc vội vàng đi mở cửa, là Tiêu Minh, cậu ra ngoài đóng cửa vào, cầm cổ tay Tiêu Minh kéo hắn đi một đoạn rất xa.

Tiêu Minh không hiểu chuyện gì, Lý Bắc Bắc kéo hắn tới tận cầu thang mới nhẹ nhàng thở ra.

“Pheromone trên người anh và Lục tướng quân rất mạnh, sau này nếu có việc cần qua đây thì tốt nhất nên cử một binh lính là Beta, Bạch Khê rất kháng cự pheromone của Alpha, anh đứng ngoài cửa anh ta cũng có thể cảm nhận được, vừa nãy còn sợ đến độ trốn hẳn xuống gầm bàn, một tiếng trước tôi mới dụ anh ta ra khỏi đấy xong.” Lý Bắc Bắc giải thích.

Tiêu Minh thẳng lưng: “Xin lỗi!”

“Tôi chỉ đang giải thích với anh thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy…” Lý Bắc Bắc gãi đầu, ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Minh, “Có chuyện gì sao?”

“Tôi tìm tiến sĩ Dương.”

Lý Bắc Bắc nhún vai: “Vậy anh tới không đúng lúc rồi, tiến sĩ Dương vừa mới về xong. Đúng rồi, Hạ Thần đâu?”

“… Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nói.”

Lý Bắc Bắc: “…”

“Bác sĩ Lý.” Như vừa nhớ ra gì đó, Tiêu Minh lấy một gói kẹo từ trong túi ra, “Tôi thấy trong thùng rác có thức ăn, đồ ăn ở quân đội đều như nhau, Bạch Khê là Omega, không ăn gì sẽ không chịu được. Cậu có thể cho y ăn kẹo này, nghe nói Omega đều thích đồ ngọt.”

“Anh còn mang kẹo bên người à.” Lý Bắc Bắc thèm, cậu cũng thích đồ ngọt, kẹo mang đến đây đã chia nhau ăn gần hết với Hạ Thần rồi.

Tiêu Minh gật đầu: “Mẹ tôi có mở tiệm bánh, thường xuyên làm vài món để được lâu rồi nhờ người mang đến cho tôi. Rất ngon, nên tôi hay mang theo.” Ngay cả nói chuyện bình thường mà cũng hệt như báo cáo công việc, Tiêu Minh đúng là một quân nhân tẻ nhạt.

Song trong mắt Lý Bắc Bắc bấy giờ chỉ toàn là kẹo, lòng cũng tràn ngập câu nói “Rất ngon” vừa nãy. Cậu không khỏi hâm mộ Omega, đi đến đâu cũng sẽ được mọi người quan tâm, chẳng bù cho Beta có vẻ ngoài bình thường như cậu, vóc dáng cũng thấp, chưa có ai cho cậu kẹo bao giờ.

Ánh nhìn của Lý Bắc Bắc rất rõ ràng, tủi thân hệt một bé cún bị đói. Tiêu Minh nhìn đối phương, bất chợt nở một nụ cười dịu dàng. Lý Bắc Bắc thật đáng yêu, Tiêu Minh nghĩ vậy, đáng yêu hệt như con Corgi mà hồi bé hắn nuôi, Tiêu Minh không nhịn được mà duỗi tay xoa mái tóc màu nâu nhạt của Lý Bắc Bắc, “Nếu cậu thích, mai tôi sẽ cho cậu một ít.”

Hắn nói xong thì đi, còn một đống quân vụ cần xử lý.

Lý Bắc Bắc sững sờ tại chỗ, mặt đỏ tai hồng, kế đó cũng duỗi tay sờ lên đỉnh đầu bản thân: “Gì, anh ta đang thả thính mình đấy à?” Đây là lần đầu tiên Lý Bắc Bắc được Alpha thả thính, cậu mất hồn mất vía quay về chỗ Bạch Khê, cười ngây ngô một lúc.


trướctiếp