Vị Trí Hoàn Mỹ
Cũng may Lục tướng quân làm việc bình tĩnh, không tiếp tục tự mình đa
tình nữa. Chỉ có điều cậu bác sĩ Beta này thật sự rất giỏi làm người
khác hiểu nhầm, lôi kéo hắn ngủ chung thì thôi đi, đã thế tướng ngủ còn
kém như vậy. Giữa cả hai được ngăn cách bằng một cái gối, là do Lục Hành Thư khăng khăng muốn để, Hạ Thần nói dưới nền đất lạnh, không cho người còn đang bị thương như hắn ngủ dưới đất, tranh cãi không thôi. Quá nửa
đêm còn ầm ĩ mãi trong nhà người khác cũng không hay, Lục Hành Thư không địch lại Hạ Thần, đành phải nằm lên giường, chèn gối vào giữa hai
người, cũng không đắp chăn mà cứ thế nằm thẳng.
Hạ Thần bình tĩnh nhắc nhở: “Lục tướng quân, tôi là Beta nam.”
“Tôi biết.” Lục Hành Thư lập tức nhắm mắt lại, “Ngủ đi.”
Hạ Thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, khóe miệng không khỏi cong lên,
trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Tuyệt thật, không ngờ bọn họ lại có thể
ngủ chung trên cùng một cái giường, cảm ơn ông trời đã để con học y, cảm ơn cái lạnh giá của mùa đông năm nay, cảm ơn con sâu độc kia đã cắn… A, sâu độc thì thôi, tốt nhất vẫn không nên cảm ơn. Hạ Thần thầm nói trong lòng một lúc lâu, mãi mới nhớ phải chia nửa chăn cho Lục Hành Thư đắp.
Tuy cả hai đều đã tiêm thuốc ức chế, nhưng sự hấp dẫn đến từ bản năng khiến Hạ Thần vẫn có thể cảm nhận được chút pheromone nhạt nhòa từ người Lục
Hành Thư. Anh không hiểu tại sao mùi hương này lại in dấu trong lòng
mình lâu đến vậy, in dấu kể từ khi cả hai gặp nhau thời niên thiếu. Có
lẽ là do thích, cũng có lẽ là do đối phương là mối tình đầu, Hạ Thần
thích mùi pheromone của Lục Hành Thư, thậm chí còn cho rằng mùi hương
này thuộc về mình.
Mỗi lần cảm nhận được pheromone của Lục Hành
Thư, Hạ Thần đều thấy rất thoải mái, cả người như được thả lỏng. Hôm nay anh bận rộn tới quá nửa đêm mới nghỉ ngơi, rất nhanh đã thiếp đi.
Tư thế ngủ của Hạ Thần lúc bình thường vẫn khá đẹp, theo lời Lý Bắc Bắc
nói thì cả đêm chăn bông anh đắp cũng không lộn xộn chút nào. Nhưng đêm
nay anh lại luôn vô thức nhích gần Lục Hành Thư, bất giác đã dịch qua
phía hắn, chiếc gối vướng víu chèn ở giữa bị Hạ Thần mơ màng đẩy ra,
dùng chân đá văng đi.
Đầu anh kề sát cánh tay Lục Hành Thư, mái
tóc đen mềm mại còn mang theo chút mùi dầu gội thoang thoảng, Lục Hành
Thư mất tự nhiên mở mắt ra, dịch sang bên còn lại một chút.
Song bất kể hắn có dịch người đến mấy, cậu bác sĩ đều có thể đuổi theo sát rạt.
“Bác sĩ Hạ?” Lục Hành Thư thử gọi anh, không nghe thấy tiếng đáp lại, xem ra là ngủ thật rồi.
Hắn cảm thấy như vậy không ổn lắm, bản thân vẫn nên ngủ dưới sàn thì hơn.
Đúng lúc Lục Hành Thư định đứng dậy, Hạ Thần đã vòng lấy tay hắn, gương
mặt kề sát da thịt, hơi thở phả ra làm Lục Hành Thư ngứa ngáy, cũng
khiến lòng người rối loạn, thế nhưng đầu sỏ gây chuyện vẫn đang ngủ rất
say. Lục Hành Thư thử giật tay ra, cậu bác sĩ lại càng ôm chặt hơn, hắn
quay đầu nhìn đối phương, thấy được hàng lông mi rất dài, làn da mềm
mại, ngũ quan thanh tú cùng khóe môi khẽ cong như đang mơ một giấc mộng
đẹp kia của Hạ Thần.
Rõ ràng là Beta, vậy mà ngoại hình lại hệt
như Omega, cũng may là còn chiều cao vớt vát lại được, bằng không thì
thật sự không khác gì Omega.
Hạ Thần cao m77, nếu đem so với
Omega thì được xếp vào hàng cao lớn, còn vóc dáng Lục Hành Thư lại khá
bình thường, m92, chỉ hơn chiều cao bình quân của Alpha một chút.
Lục Hành Thư ngủ không thoải mái lắm, lại không thể đánh thức người ta
được, chắc là dạo gần đây Hạ Thần cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng. Hắn
nhìn bả vai lộ ra ngoài chăn của anh, nghiêng người dùng tay bên kia nhẹ nhàng kéo lên. Đêm dài đằng đẵng, e là cậu bác sĩ sẽ không buông ra.
“Cái tư thế ngủ này…” Lục Hành Thư thở dài, Hạ Thần đã gác một chân lên đùi
hắn, hắn cẩn thận duỗi tay đẩy ra, sợ sẽ làm đối phương tỉnh giấc, song
da mặt Hạ Thần trong lúc ngủ mơ lại rất dày, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi
lại tiếp tục gác chân lên.
Đẩy ra, gác lên, đẩy ra, gác lên, đẩy ra, lại gác lên…
Thôi được rồi, để vậy đi. Lục Hành Thư đầu hàng, cũng chỉ bị người ta gác
chân một chút thôi mà, nể tình cậu bác sĩ nửa đêm còn dậy xử lý vết
thương cho hắn, một tướng quân như Lục Hành Thư sẽ không so đo việc này, chỉ có điều sau này hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý ngủ chung giường với
cậu bác sĩ nữa.
Lục Hành Thư thức trắng cả đêm dậy rất sớm, đến
khi Hạ Thần tỉnh ngủ đã không thấy hắn đâu nữa. Bà cụ ở dưới lầu có làm
há cảo nước, Tiểu Phong đã đánh chén hơn nửa bát, cậu nhóc thấy Hạ Thần
vừa mới rửa mặt xuống lầu thì lầm bầm, “Cái người kia ăn há cảo xong thì đi từ lâu rồi.” Vừa dứt lời đã bị bà nội cốc trán.
“Không được hỗn.” Còn bị dạy dỗ mấy câu.
Tiểu Phong ấm ức, xì xụp ăn há cảo nước, còn không quên gọi Hạ Thần mau tới
ăn. Cu cậu tranh thủ lúc bà lão vào bếp rửa chén, lên tiếng hỏi Hạ Thần: “Cái người hôm qua kia là người anh thích hở?”
Hạ Thần suýt nữa thì phun hết há cảo ra, anh lau miệng, nghiêm túc hỏi Tiểu Phong: “Nhìn rõ lắm sao?”
“Còn không rõ sao? Ánh mắt anh nhìn người ta ngại ngùng bao nhiêu!” Tiểu
Phong nhướng cặp lông mày ngắn ngủn của mình, “Gu của anh rất quái.”
“Nhóc biết lông mày nhóc ngắn lắm không?” Hạ Thần soi mói.