Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 7


trướctiếp

Khoảng cách giữa các thị trấn ở Lĩnh Nam rất gần nhau, nơi đâu cũng thấy nhộn nhịp huyên náo, đậm mùi khói lửa nhân gian. Đất đai nơi đây cằn cỗi, nhưng mạch nước ngầm lại rất dồi dào, người dân rất thích đào giếng để lấy nước uống. Nước giếng trong lành, dùng để tưới cây cũng cho ra trái ngọt, chỉ có điều vì chất đất nên lương thực sản xuất hàng năm không được bao nhiêu.

Mỗi năm quốc gia sẽ gửi một khoản ngân sách cứu trợ cho Lĩnh Nam, nên tuy không thể nói là sung túc, song cũng không đến mức xuất hiện tin tức có người chết vì đói.

Bây giờ nhìn lại, hầu hết các hộ dân đều đã là nhà hai tầng, phía trước còn có một cái sạp nhỏ để bày bán hoa quả.

Dưa lê ngon nhất là ăn vào mùa đông, vừa mới hái từ trên dây leo xuống, tươi xanh mọng nước, lại xách thêm một thùng nước từ giếng lên để rửa dưa, dùng dao bổ thành từng miếng đều nhau là đã có thể bưng lên bàn đãi khách. Gia đình này cũng thế, nhóc con nhận đĩa dưa từ tay người lớn, tiện nhón một miếng bỏ vào miệng, đôi con ngươi tròn vo linh động nhìn về phía phòng khách. Bà nội cu cậu thấy thế, bèn chau mày gọi, “Tiểu Phong, mang qua đây.”

Cậu nhóc mặc một bộ áo kép lỗi thời, gò má bị gió quất ửng hồng, sải bước đến.

Bấy giờ bà cụ mới hòa ái cười với Hạ Thần đang đứng trước mặt: “Ở đây cũng không có gì ăn, chỉ có mỗi dưa lê này, cậu ăn trước đi.”

Hạ Thần vội cảm ơn, duỗi tay cầm dưa lên cắn một miếng nhỏ. Tiểu Phong nhìn chằm chằm Hạ Thần, rồi lại nhìn chằm chằm cái hòm mà anh mang theo, hơi vui vẻ nói với bà nội cậu nhóc, “Oa, mấy năm nay không thấy bác sĩ đến nhà.”

“Không biết giữ mồm giữ miệng gì hết, không được gọi bác sĩ, mi phải gọi là anh!”

Lời này cũng không phải không có lý, bởi chung quy mọi việc đều phải thật cẩn thận. Quân đội có nhiệm vụ, khu vực nào cũng phải bố trí cứ điểm. Bác sĩ đi theo sẽ được sắp xếp ở đây chứ không được dẫn thẳng tới địa điểm nhiệm vụ, một khi có chấn thương hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người sẽ quay lại cứ điểm để tìm bác sĩ, còn nếu bị theo dõi, đấy lại là một câu chuyện khác.

Lĩnh Nam nhiều sâu độc, mỗi năm chết không ít người, vật tư thiếu thốn, thuốc thang cũng kém chất lượng. Đi làm nhiệm vụ mà không có bác sĩ đồng hành thì đúng là khó, tuy xác suất xảy ra chuyện rất nhỏ, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, lực lượng đặc nhiệm vẫn sẽ sắp xếp một bác sĩ vào một trong số những cứ điểm đã có.

Cứ điểm lần này là nhà của một bà cụ. Thời trẻ bà từng tham gia chiến đấu, cũng được tính là một nửa quân nhân, sau này gả cho người ta đến Lĩnh Nam an cư. Nhà bà cụ ở sát biên giới Lĩnh Nam, không quá thu hút sự chú ý, vài nhiệm vụ trước đây cũng đều là bà hỗ trợ giúp đỡ. Bà cụ thấy Hạ Thần có hơi lơ đễnh, nghĩ anh mệt mỏi, bèn dẫn anh vào phòng nghỉ ngơi, “Mấy ngày tới cậu ở trong này đi, có ai hỏi, bà sẽ nói là cháu trai của em gái qua thăm. Bà già này nhiều bạn bè, thường xuyên có người tới chơi, không ai nghi ngờ đâu.”

Hạ Thần lễ phép nói: “Cảm ơn bà ạ.”

Phía sau anh còn có một cái đuôi nhỏ bám theo, vô cùng không sợ người lạ: “Phòng này là sáng nay tui dọn cho anh đó, anh hài lòng chớ?”

Bà cụ dí dí trán Tiểu Phong: “Qua bên kia chơi.” Cu cậu làm mũi heo với bà, tiếp tục bám theo Hạ Thần, “Anh trai, chút nữa tụi mình chơi con quay nha?” Cậu nhóc lấy một con quay từ trong túi ra, hơi mong chờ nhìn Hạ Thần. Bất kể bà lão có đuổi Tiểu Phong đi kiểu gì, cu cậu đều có thể tìm được cơ hội chạy đến cửa phòng anh.

Hạ Thần không còn cách nào khác, đành phải lịch sự từ chối: “Anh không biết chơi con quay.”

“Vậy anh thích chơi cái gì thì chúng ta chơi cái đó?” Tiểu Phong vẫn đứng lì ở cửa nhưng không bước vào, cậu nhóc dùng ngón trỏ gãi gãi gương mặt đỏ bừng, “Anh không giống những bác sĩ trước đây, anh đẹp lắm á, hệt như minh tinh trên TV.”

Lĩnh Nam rất nghèo, không có Omega nào chịu sống ở đây, mà dù có thì cũng sẽ tìm cách xin đến ở thủ đô. Quốc gia vẫn luôn rất ưu ái những Omega quý hiếm, bởi vậy càng là thành phố phát triển lại càng có nhiều Omega. Đây là lần đầu tiên Tiểu Phong nhìn thấy Omega, còn là một Omega giả dạng Beta, dễ nhìn hệt như minh tinh trên TV, trong lòng cậu nhóc có hơi kích động, ngay cả con quay trong túi cũng không có lực hấp dẫn bằng Hạ Thần trước mắt.

Hạ Thần được khen, tâm trạng dĩ nhiên không tồi, bấy giờ anh mới sửa lại gương mặt lạnh lùng, khẽ mỉm cười với Tiểu Phong: “Em mấy tuổi rồi, đã biết chữ chưa?”

“Biết! Tui mười tuổi rồi, năm hai tiểu học, kỳ vừa rồi thi được hạng ba cả khối môn ngữ văn đó.”

Cả khối cậu nhóc cũng chỉ được có bốn mống.

Tiểu Phong rất hoạt ngôn, mồm miệng y hệt ông cụ non, nói hết trời Nam ra tận đất Bắc, dù phần lớn những gì cậu nhóc nói đều là những thứ được xem trên TV, nhưng Hạ Thần cũng không vạch trần, còn thường thường đáp lời. Anh đến nơi rồi mới biết bản thân không được tới địa điểm nhiệm vụ, không khỏi hơi thất vọng, quan hệ với gia đình này cũng không thân quen, vốn tưởng sẽ phải nhàm chán ở rịt trong phòng cả tháng, không ngờ lại xuất hiện cậu bé Tiểu Phong lanh lợi này, ngày trôi cũng không quá tẻ nhạt như vậy nữa.

Ban ngày Tiểu Phong sẽ dẫn anh đến mảnh vườn trong nhà để tưới nước cho dưa, trải nghiệm sinh hoạt làm nông, còn xách nước giếng cho anh uống. Nhóc con mới mười tuổi lại rất thành thạo công việc nặng, thậm chí còn dùng đá đánh lửa để nướng bánh cho Hạ Thần ăn. Tối đến Tiểu Phong còn kéo Hạ Thần lên mái nhà để ngắm sao, vừa chỉ hết ngôi sao này đến ngôi sao kia, vừa kể chuyện xưa.

Một nhóc con hay nói, một anh trai kiệm lời, nhưng chỉ vậy cũng đã đủ khiến Tiểu Phong vui quên trời đất, sách cũng không muốn đọc, cơm cũng không buồn ăn, lúc nào cũng chỉ muốn dính lấy Hạ Thần để chơi.

Khoảng nửa tháng sau đó, trong một buổi đêm yên tĩnh, dưới lầu chợt có tiếng động. Tiểu Phong đẩy cửa ra, xuống lầu đi tiểu, lại bất ngờ thấy Hạ Thần với chiếc áo len sợi cao cổ đang ngồi xổm trước sô pha, bôi thuốc cho một người đàn ông vóc dáng cao lớn. Đứng bên cạnh sô pha còn có một người nữa đang liên tục thuật lại tình hình, trời đông lạnh như thế mà trán người nọ lại toát một đống mồ hôi.

Hạ Thần chau chặt mày, cũng không liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh chút nào, anh lạnh giọng: “Câm miệng.”

Người nọ không nói nữa, cúi đầu xuống, vẫn thẳng lưng như cũ. Người đàn ông bị thương ngồi trên sô pha không khỏi mở miệng: “Cậu về trước đi, nhớ phải cẩn thận, lần sau không còn may mắn như thế nữa đâu. Tôi chỉ có thể chắn cho cậu một lần, không thể chắn được lần thứ hai.”


trướctiếp