Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 6


trướctiếp

Lục Hành Thư đã kết hôn, cho dù hắn chưa đánh dấu Omega ở nhà kia thì vẫn là người đã kết hôn, hắn không định dính líu đến chuyện ngoại tình, một là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, hai là cũng có phần kiêng kị nguyên soái. Trước khi ly hôn với người kia, Lục Hành Thư sẽ không yêu đương, không làm chuyện trái pháp luật. Cũng không phải do những Beta chủ động nhào vào lòng hắn xấu xí hay kém cỏi gì cả, mà là hắn thật sự không rung động nổi.

Thích một ai đó rất khó, khó ở chỗ khó gặp được người ấy. Lục Hành Thư chưa từng có cảm giác rung động với bất cứ ai, cũng đã có lúc hắn nghĩ, khi nào bản thân đến tuổi sẽ tìm một Omega để ghép đôi, bởi chung quy chuyện lập gia đình vẫn phải làm.

Ai ngờ sau khi có gia đình rồi, hắn lại một lòng muốn ly hôn, vô cùng chán ghét kiểu hôn nhân ép buộc như thế này.

Omega ở thủ đô rất ít, mà Alpha lại rất nhiều, dù cho cả đời này Lục Hành Thư không kết hôn, quốc gia cũng sẽ không thúc giục hắn. Hắn từng nghĩ, nếu một lúc nào đó hắn gặp được người mình thích, thì cho dù đối phương có là Beta đi chăng nữa, hắn cũng sẽ mặc kệ sự phản đối từ cha mẹ, nghiêm túc cùng người ấy kết hôn và chung sống, sinh ra một nhóc con Beta. Nhưng tất cả những mong đợi tốt đẹp về tương lai này, đều bị Omega nhà nguyên soái kia phá nát.

Lục Hành Thư nhìn Hạ Thần, đối phương bị nhìn đến xấu hổ, gương mặt hơi đỏ lên.

Lục Hành Thư nói: “Bác sĩ Hạ, tôi đã kết hôn.”

Đây đã sớm không phải chuyện gì bí mật, Hạ Thần bối rối, anh ấy nói cái này làm gì: “Tôi biết.”

“Vì vậy một khi tôi xác định mối quan hệ yêu đương với người khác, đấy là ngoại tình.” Lục Hành Thư nói thẳng ra, hắn cảm thấy Hạ Thần rất nghiêm túc với công việc, muốn nâng đỡ anh, thế nên những tình cảm râu ria này cần phải chặt đứt ngay từ bây giờ.

Không ngờ vừa nghe đến hai từ “ngoại tình”, tay cầm đũa của Hạ Thần thoáng run lên, không kẹp chắc thức ăn. Giọng anh đã có vẻ hơi mất tự nhiên, lại sợ đối phương thấy bất thường, bèn cố ý hạ âm xuống, “Ngoại tình?”

Lục Hành Thư hít sâu một hơi, hắn buông đũa xuống, ngồi thẳng lưng lại, một lần nữa giải thích: “Ý của tôi là, tôi sẽ không ngoại tình.”

Bấy giờ Hạ Thần mới nhẹ nhàng thở ra, anh cẩn thận lau mồ hôi trong lòng bàn tay, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, gần như đã bị dọa đến độ mất bình tĩnh. Lục Hành Thư tưởng anh đau lòng, bèn dứt khoát đâm thêm một nhát, triệt để chặt đứt phần tình cảm này của cậu bác sĩ, hắn dùng giọng điệu có phần “đạo lý” lên tiếng, “Hơn nữa tôi cảm thấy loại hành vi này vô cùng sai trái, không hợp lẽ thường, làm hỏng sự hài hòa của xã hội, nếu phát hiện kịp thời thì cần phải ngăn chặn.”

“Đương nhiên.” Hạ Thần quả quyết nói tiếp, “Hành vi này cực kỳ đáng xấu hổ.”

Trong lòng anh hết sức vui vẻ: Không hổ là người mình nhìn trúng, quá chính trực, quá đẹp trai, thích chết mất!

Lục Hành Thư cũng rất vui, cậu bác sĩ không hổ là người mà hắn coi trọng, cầm được mà cũng buông được, giây trước thoạt nhìn còn vô cùng đau lòng, nhoáng cái đã đồng tình với lời hắn nói. Mỗi khi từ chối người khác, Lục Hành Thư đều lấy Omega trong nhà ra làm lá chắn, nói cũng hơi lố, “Tuy bên ngoài có rất nhiều tin đồn nhảm, nhưng nếu đã kết hôn, tôi sẽ chịu trách nhiệm với Omega của mình.”

— Omega của mình?

— Omega của mình!

Hạ Thần đơ người nhìn hắn, ánh mắt đờ đẫn, đôi đũa trong tay “rắc” một cái gãy làm hai nửa. Toàn bộ tâm trí anh đã bị lời nói vừa rồi lấp đầy, không còn chút cảm giác chân thật nào. Giọng nói của Lục Hành Thư như vẫn đang văng vẳng bên tai, nhắc nhở anh hết lần này tới lần khác rằng đây là sự thật, bấy giờ Hạ Thần mới chậm rãi đỏ mặt, khóe miệng cong thành một độ cung rất rõ ràng, hoàn toàn đối lập với vẻ lạnh lùng trước đây.

Tựa như nắng ấm buổi sớm, như hoa nở ngày đông, như sương đọng sau mưa, khiến Lục Hành Thư nhìn mà thoáng giật mình, cảm thấy hôm nay bác sĩ Hạ cười có chút đáng yêu.

Nhận ra ánh mắt của Lục Hành Thư, Hạ Thần cố gắng kìm nén nét vui sướng trên gương mặt, nhưng anh thật sự rất rất vui, trái tim vẫn luôn đập “thình thịch” từng hồi. Alpha lạnh lùng như cục đá suốt ba năm, hôm nay lại bất ngờ cho anh ăn một đống mật, Hạ Thần rất thích đồ ngọt, cực kỳ thích, anh hoàn toàn có thể chấp nhận được mức độ ngọt ngào này, thậm chí còn hy vọng Lục Hành Thư có thể đưa một bình mật cho anh luôn càng tốt.

“Khụ.” Diễn biến câu chuyện có vẻ đã đi chệch hướng so với những gì Lục Hành Thư dự đoán, sao Hạ Thần lại vui như thế? Hắn lúng túng ho vài tiếng, “Bác sĩ Hạ có hiểu tôi đang nói gì không?” Chẳng nhẽ là hắn đoán sai rồi? Bác sĩ Hạ căn bản không thích hắn, hoàn toàn là do hắn tự mình đa tình ư? Dù cuộc sống luôn khó tránh khỏi những lúc làm sai, nhưng nếu đây thật sự là hiểu nhầm, trường hợp này biết phải giải quyết thế nào bây giờ.

Hạ Thần khẽ mím môi, cũng xem như đã kiềm lại được, anh vẫn hơi đỏ mặt, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn: “Tôi hiểu.” Anh không hề soi mói thức ăn ở nhà ăn khó nuốt, tiếp tục dùng đôi đũa gãy vui vẻ ăn cơm, ăn được mấy miếng lại nở nụ cười.

“Bác sĩ Hạ, đổi đôi đũa khác đi…” Lục Hành Thư chột dạ lấy đũa mới cho anh, “Tôi có thể hỏi chuyện gì khiến bác sĩ Hạ bỗng dưng vui vẻ như thế không?”

“Tam quan ngay thẳng.” Hạ Thần suy nghĩ, kế đó vô tội chớp mắt, “Bảo sao mọi người đều coi anh là thần tượng, anh cũng là thần tượng của tôi.” Hiếm thấy Hạ Thần lại có dịp nói ngọt như vậy.

Đệt, thế mà hiểu nhầm thật, mất hết mặt mũi rồi còn đâu. Lục Hành Thư thầm văng tục trong lòng, chỉ ước trong tay có khối đậu phụ để đập đầu ngay và luôn. Bác sĩ Hạ vui vẻ như vậy, không phải là đang cười cợt hắn tự mình đa tình đấy chứ? Lục Hành Thư xấu hổ không chịu nổi, vội vàng viện bừa một cái cớ rồi đi mất.

Đúng lúc đấy Hạ Thần cũng nhận được tin nhắn từ Dương Vũ, anh không đọc cũng biết đối phương lại khuyên mình mau chóng về thủ đô, loại đàn ông thô kệch như Lục Hành Thư bỏ đi cũng được. Dương Vũ hễ rảnh cái là lại nhắn mấy tin như thế này cho anh, nay Hạ Thần hiếm được một lần trả lời y.

[Chúng tôi đang rất có hi vọng đấy.]


trướctiếp