Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 34: Lương Thần ghen tuông


trướctiếp

Trác Thiệu luôn cảm thấy Lương Phóng là một người rất lợi hại.

Ông không đọc nhiều sách, nhưng cuối cùng vẫn kiên cường ở trong tất cả các loại tư bản mạnh mẽ, giữa các công ty có bối cảnh hùng hậu mở ra một con đường máu, làm cho tập đoàn Hâm Hòa phát triển mạnh, trở thành một trong những công ty bất động sản lớn nhất trong tỉnh của họ.

Đương nhiên, ông có thể làm được điều này, cũng đã chịu rất nhiều khổ cực, Lương Phóng nói với hắn một số chuyện trước kia, trong đó bao gồm cả tám năm ông dọn gạch quá nhiều mệt mỏi đến hộc máu, lúc làm việc cho người ta không có chỗ ở, không thể không ở trong vòm cầu gì đó.

Nhưng Lương Phóng đều rất kiên trì vượt qua tất cả, còn nắm bắt được cơ hội.

Khi đó ở tỉnh thành còn chưa có nhà ở thương mại, không phải đơn vị phân chia nhà ở, chính là xây nhà riêng, sau khi ông làm nhiều, liền kéo theo một nhóm công nhân, chuyên xây nhà cho người ta, tích góp được thùng vàng đầu tiên của cuộc đời.

Trong chín năm, tỉnh thành có mở một con đường, đất ở hai bên đường được rao bán, ông lại đi vay mua khoảng hai mươi vị trí mặt tiền, cuối cùng xây dựng tất cả thành cửa hàng mặt tiền bên dưới, nhà bên trên.

Vào thời điểm đó, nền kinh tế đã phát triển, nhiều người muốn sống trong nhà mới, ông đã bán tất cả các nhà trên cửa hàng mặt tiền của mình, sau đó tiếp tục tìm kiếm cơ hội để mua một ngôi nhà mới và đăng ký công ty.

Cho đến bây giờ, bất động sản Hâm Hòa đã có chỗ đứng vững chắc ở tỉnh thành, thậm chí xây dựng chung cư, trên tay tổng cộng có ba dự án chưng cư.

Chung cư đầu tiên của bất động sản Hâm Hòa đã được hoàn thành từ lâu, và đã được bán hết, chung cư thứ hai và thứ ba đang được xây dựng, và đang gặp phải một số rắc rối.

Lương Phóng là một người rất có dã tâm, cũng rất quyết đoán, rõ ràng vốn không đủ, nhưng ông vẫn phát triển chung cư thứ hai, lại mua một mảnh đất, chuẩn bị khai phá chung cư thứ ba, thậm chí tiến hành cải tạo kết cấu công ty, tuyển dụng về một nhóm nhân tài.

Ông đang cố gắng để làm cho công ty lớn hơn. Trong trường hợp chính sách cho vay tương đối lỏng lẻo, ông đã sử dụng toàn bộ dự án bất động sản của mình để vay thế chấp, vì như vậy mới có đủ tiền để hỗ trợ công ty hoạt động.

Nhưng ông lại gặp rắc rối - khoản vay của ông không được phê duyệt.

Trác Thiệu chuyên tìm hiểu bất động sản Hâm Hòa, biết bọn họ cuối năm nay, sẽ gặp phải vấn đề thiếu vốn.

Ở kiếp trước, lúc đầu Lương Phóng đem toàn bộ sản nghiệp trên tay mình bán ra, lấp đầy lỗ thủng thiếu hụt tài chính, để công trường có thể tiếp tục thi công, nhưng vẫn không đủ, về sau, đến trước và sau Tết Nguyên đán, ông bất chấp tất cả, mang theo thủ hạ công nhân tự mình vào công trường làm việc, cùng nhau xây tường, lại phát tờ rơi khắp nơi, cuối cùng đem tòa nhà thứ hai toàn bộ bán với giá thấp hơn giá thị trường hai trăm đồng một mét vuông, mới khiến bất động sản Hâm Hòa khởi tử hồi sinh.

Nhưng cho dù như vậy, bất động sản Hâm Hòa cũng chưa gượng dậy nổi, thậm chí để lại một ít phiền toái —— tòa nhà kia gấp rút hoàn thành, chất lượng cũng không tốt lắm, từng xuất hiện tình huống tường ngoài thấm nước, sau đó còn xuất hiện vài tin tức, làm cho rất nhiều người đối với bất động sản Hâm Hòa có ấn tượng không tốt.

Mà tòa nhà kia, chính là Phong Hòa Gia Viên.

Trác Thiệu nhớ rõ, bất động sản Hâm Hòa từ giữa năm nay, đã có tham vọng bừng bừng muốn mở rộng, nhưng vào tháng mười một, tài chính có vấn đề... Gần như là thời điểm này.

Ngành công nghiệp bất động sản tại thời điểm này, và mười năm hai mươi năm sau đó, là hoàn toàn khác nhau.

Lúc này bất động sản đã bắt đầu phát triển mạnh, nhưng nhận thức của người dân và sau này là hoàn toàn khác nhau, ví dụ, tại thời điểm này mọi người thích mua nhà.

Nhà của bạn vẫn chưa được xây dựng, bây giờ người dân không muốn mua, thậm chí, bởi vì thời gian này không phải là thời quảng cáo che trời lấp đất như sau này, dù bạn có nhà ở tốt, cũng có rất nhiều người không biết bạn có bán nhà, càng đừng nói bạn còn không có cái nhà nào.

Ví dụ như lúc này, Trác Thiệu muốn đi Phong Hòa Gia Viên, lại không ai biết Phong Hòa Gia Viên ở nơi nào.

Nhưng Trác Thiệu biết vị trí đại khái của Phong Hòa Gia Viên, đến mức cũng có thể nói ra địa chỉ.

Vị trí địa lý của Phong Hòa Gia Viên thực sự rất tốt.

Đương nhiên, lúc này chung cư đều ở vị trí rất tốt, cho dù lúc này bạn mua một mảnh đất ở vùng sâu vùng xa, qua mười năm hai mươi năm, nói không chừng cũng ở trung tâm thành phố.

Đáng tiếc là, một dự án tốt như vậy, bất động sản Hâm Hòa ở kiếp trước lại không làm tốt.

Trác Thiệu đứng ở cửa Phong Hòa Gia Viên, nhìn công trường ngừng thi công trước mắt, trái tim đột nhiên yên ổn lại.

Bất động sản Hâm Hòa tồn tại, Lương Phóng tồn tại, như vậy Lương Hâm, cũng tồn tại.

Tâm tình Trác Thiệu không kiềm chế được mà tốt hơn.

Tâm tình Trác Thiệu rất tốt, Lương Phóng lúc này, tâm tình lại không tốt lắm.

Tháng trước, ông còn dã tâm bừng bừng tuyển dụng hai du học sinh về, một lòng muốn đem bất động sản Hâm Hòa phát triển lớn mạnh, kết quả tháng này, vốn dĩ đã nắm chắc việc cho vay, đột nhiên lại không được.

Ông cầu ông nội kiện bà nội, khoản vay kia vẫn không vay được.

Công trường muốn khởi công, nhất định phải có tiền, nhưng tiền trên tay ông, đã lấy mua một mảnh đất khác... Cuối cùng, công trình của Phong Hòa Gia Viên chỉ có thể dừng lại ở đó.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, Lương Phóng rất rõ ràng điểm này, mà hiện tại ông đang tích cực khắc phục.

Lúc trước sau khi ông mua đất xây nhà ven đường, đem tất cả nhà ở bán đi, nhưng cũng không có bán cửa hàng mặt tiền, mà giữ lại thu tiền thuê nhà, hiện tại ông quyết định hiện tại đem toàn bộ bán đi, còn có một căn nhà ông mua ở tỉnh thành, cũng muốn bán đi.

Nói như vậy, tạm thời có thể giải quyết được vấn đề cấp bách, nếu như khoản vay tiếp theo có thể theo kịp, công ty của ông nhất định sẽ không có vấn đề gì, chưng cư cũng có thể xây xong, nếu như khoản vay tiếp theo không theo kịp...

Lương Phóng nhíu mày.

"Lão Lương, hai thạc sĩ mời về từ nước ngoài đi rồi?" Một người đi theo Lương Phóng từ lúc bắt đầu vác gạch vác xi măng chạy tới văn phòng Lương Phóng, tức giận đùng đùng nói: "Thật sự là hai con sói mắt trắng! Tôi đã nói đừng trả số tiền lớn để mời họ rồi!"

"Cũng không thể nói bọn họ là sói mắt trắng, tôi cũng chưa từng cho bọn họ cái gì." Lương Phóng nói. Nước chảy xuống thấp, người đi lên cao, nếu ông bỏ ra một số tiền lớn để mời người có học thức từ nước ngoài về, sau khi trở về chắc chắn sẽ không ở lại trong một công ty mà ngay cả tiền lương cũng không thể trả.

Hơn nữa hai người này đi cũng tốt, ông trả lương cho bọn họ đặc biệt cao, hiện tại bọn họ đi rồi, vừa lúc có thể tiết kiệm cho ông một khoản tiền.

Đáng tiếc chính là, số tiền này đối với ông mà nói là vô ích.

Lương Phóng xoa xoa lông mày, cuối cùng vẫn quyết định đi công trường xem một chút.

Bây giờ, miễn là chung cư được xây dựng, vẫn có thể bán tốt, giá nhà năm nay, mỗi mét vuông đã tăng hơn năm ngoái ước chừng bốn trăm đồng!

Nhưng hiện tại, ông không có tiền để xây dựng chưng cư.

Lương Phóng đi tới công trường, nhìn công trường lo lắng không chịu nổi.

Xi măng các loại rất nhiều thứ, kỳ thật đều có thể nợ, nhưng ông bên này không lấy được khoản vay, mắt thấy sắp phá sản, người khác tự nhiên cũng không muốn cho ông nợ.

Ngay khi Lương Phóng nhíu mày suy tư, ông đột nhiên nghe thấy có người hỏi: "Công trường này, tại sao không khởi công?"

Lương Phóng tò mò quay đầu lại, phát hiện người hỏi mình, lại là một thanh niên nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.

Lúc này người ở tỉnh thành đều cảm thấy tuổi này vẫn là trẻ con, nhưng Lương Phóng lại không xem thường người trẻ tuổi.

Khi ông ba bốn tuổi, cha ông bởi vì bị thương ở công trường mà bị liệt, cuộc sống khi còn nhỏ của ông rất không tốt, sáu bảy tuổi liền tự mình nấu cơm ăn, theo ông thấy, mười lăm mười sáu tuổi đã là người lớn.

Khi ông mười lăm mười sáu tuổi, ông đã tìm một công việc là kéo thuyền bốc hàng, để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình.

"Tôi gặp phải một chút phiền toái, không có biện pháp khởi công." Lương Phóng nói với thiếu niên này.

"Phiền toái gì?" Thiếu niên này hỏi.

"Không đủ tiền." Lương Phóng thở dài, chuyện này rất nhiều người đều biết, cũng không có gì để giấu diếm.

Lương Phóng trực tiếp đem tình huống của mình nói ra, điều này làm cho Trác Thiệu có chút giật mình nhìn ông một cái.

Rất nhiều chủ đầu tư đều gặp phải vấn đề thiếu vốn, nhưng ai cũng giấu diếm sợ người khác biết, Lương Phóng thế nhưng lại trực tiếp nói với một đứa trẻ như hắn...

Nhưng rất nhanh, Trác Thiệu liền hiểu được nguyên nhân.

Lúc này cũng không phải là thời đại Internet, tùy tiện một chút chuyện là có thể truyền cho mọi người đều biết, lúc này giữa các công ty cạnh tranh cũng không kịch liệt như vậy, mọi người cơ bản đều là làm chuyện của mình, sẽ không cả ngày nghĩ cách đi hãm hại người khác.

Lại nói lần này Lương Phóng vay tiền không được, cũng không phải là có người ngáng chân, mà là do phía chính phủ lo lắng gần đây giá nhà tăng quá nhanh.

Đương nhiên, đối với Trác Thiệu mà nói, hiện giờ giá nhà ở tỉnh thành hơn hai ngàn một mét vuông, thật sự rất tiện nghi rất rẻ, phải biết rằng trước khi hắn sống lại, giá nhà ở thành phố H chính là mấy vạn một mét vuông.

"Nếu tài chính không đủ, nghĩ biện pháp là được." Trác Thiệu cười nói.

"Anh bạn nhỏ, cậu nói thoải mái quá, biện pháp nào dễ nghĩ như vậy." Lương Phóng nói, hiện tại ông rất muốn bán mảnh đất vừa mua, nhưng tệ là, ông đã dùng mảnh đất kia vay một phần tiền.

Hơn nữa, ông luyến tiếc bán.

"Nói không chừng tôi có biện pháp đấy?" Trác Thiệu nói, "Không phải nhà của chú đã xây được một nửa sao? Đem chúng bán trước không phải được rồi sao?"

Mười năm sau, chung cư cơ bản đều là khởi công không lâu, đã bắt đầu bán, cũng sẽ không giống như bây giờ, nhất định phải xây xong mới bán.

Đương nhiên, khi đó muốn bán, phải có giấy phép bán trước mới được, mà sở dĩ muốn cái này, cũng bởi vì trước đó có chủ đầu tư bắt đầu bán nhà trước, sau đó chưa xây xong nhà đã chạy...

Nhìn chung, lúc này bán bất động sản, kỳ thật có lỗ hổng rất nhiều, rất nhiều quy định sau này mà hiện tại còn chưa ban hành, bán trước cũng hoàn toàn có thể.


trướctiếp