Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 33: Trác Thiệu bị bệnh


trướctiếp

Sau khi Trác Thiệu sống lại, chấp niệm sâu sắc nhất chính là Lương Hâm.

Tuy rằng hắn bị một nhà Trác Vinh Minh bạc đãi, nhưng hắn đã sớm trả thù, Trác Vinh Minh thậm chí còn chết trên tay hắn.

Hắn quả thật không chăm sóc tốt em gái, nhưng sau đó, hắn cũng để Trác Đình ly hôn, mua bảo hiểm cho Trác Đình, an bài cuộc sống nửa đời sau của cô.

Cũng chỉ có Lương Hâm...

Hắn nhìn y chết và không thể làm bất cứ điều gì.

Nếu không phải có Lương Hâm, hắn tuổi còn trẻ đã vào tù, hơn hai mươi tuổi mới ra tù, không thân không thích đã tách rời khỏi toàn xã hội, còn tràn đầy phẫn nộ, sẽ làm ra chuyện gì... Hắn cũng không dám nghĩ sâu.

Hắn có một người bạn tù, không thể tìm được việc làm sau khi ra tù, cha mẹ lại có những đứa con khác, cuối cùng gã hoàn toàn sa ngã, khi bị bắt, gã bị kết án tử hình.

Là Lương Hâm, người đã cho hắn một cuộc sống mới.

Tuy nhiên, hắn vẫn luôn nhớ Lương Hâm, ngoài lòng biết ơn, nhiều hơn là vì thích.

Trước khi vào tù, hắn không thích bất cứ ai, sau khi vào tù, hắn càng không thích bất cứ ai, nhưng sau khi ra tù, hắn biết cảm giác thích một người.

Hắn chỉ cần nhìn thấy Lương Hâm, liền nhịn không được muốn cười, nhịn không được muốn tới gần y, chỉ cần Lương Hâm ở đây, mỗi tế bào trên người hắn, đều như sống dậy.

Nếu Lương Hâm chỉ giúp hắn, khi đó hắn sẽ rất cố gắng, cố gắng giúp Lương Hâm làm việc, nhưng tuyệt đối sẽ không liều mạng như vậy, học nhiều thứ như vậy.

Mấy năm đó, hắn còn vất vả hơn cả học sinh thi đại học, mà thứ khiến hắn chống đỡ chính là tình yêu dành cho Lương Hâm.

"Anh, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?" Trác Đình tò mò nhìn Trác Thiệu vẻ mặt hoảng hốt.

"Không có gì." Trác Thiệu cười cười nói: "Đi thôi, anh dẫn mấy đứa đi dạo quanh phụ cận."

Trác Thiệu lo lắng sẽ bỏ lỡ Lương Hâm, cũng không rảnh tắm rửa, liền dẫn theo hai đứa nhỏ đi xuống dưới lầu khách sạn.

Hiện tại trời đã lạnh, cho dù không tắm rửa, chắc cũng không sao... Trác Thiệu dùng lược chải tóc mình, lại đem cái ba lô đựng đồ đạc của mình, khoác hờ trên vai.

Bộ dáng này... Chắc cũng tính là đẹp trai chứ?

Trác Thiệu hôm nay rất kích động, chỉ cần nhìn thấy thứ gì đó có thể phản chiếu bóng người, mặc kệ nó là cửa thang máy hay cửa sổ xe, đều nhịn không được muốn nhìn vài lần, nhìn mình bên trong.

Sau khi một lần lại một lần xác định mình cũng không khó coi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng... Gần đây hắn hơi đen một chút, cũng không biết Lương Hâm có thích hay không.

Lòng bàn tay Trác Thiệu toát mồ hôi, hắn hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên.

Lương Thần cảm thấy Trác Thiệu hôm nay kỳ quái... Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Trác Thiệu lộ ra bộ dáng này... Trác Thiệu đây là có chuyện gì vậy?

Trác Thiệu, hắn muốn đi gặp đối tượng thầm mến của mình.

Trường tiểu học huyện Phúc Dương, còn có trước cửa trường trung học cơ sở Bắc Môn, tràn ngập các loại quầy hàng nhỏ hoặc quầy hàng lưu động, vô cùng náo nhiệt, quản lý thành phố huyện Phúc Dương mỗi buổi sáng đều phải tới đây dạo quanh, để những người bày sạp không chiếm đường mới được... Bằng không, cổng trường tuyệt đối có thể bị chặn lại.

Nhưng trường ngoại ngữ thì khác.

Là một trường nội trú, học sinh trong trường bình thường không thể ra ngoài, gần trường cũng không có cửa hàng gì, quầy hàng lại càng không có, lúc này thời gian còn sớm, cửa ra vào càng có vẻ đặc biệt vắng vẻ.

"Nơi này là nơi nào?" Trác Đình tò mò hỏi.

"Nơi này là trường học, một trường học rất tốt." Trác Thiệu nhìn trường học trước mặt mình, chỉ cảm thấy nó là tốt nhất trên đời này.

Dù sao Lương Hâm cũng ở bên trong học tập.

"Nó thật đẹp!" Trác Đình tán thưởng nói.

"Đúng, nó rất đẹp!" Trác Thiệu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng chỉ có trường học xinh đẹp như vậy, mới có thể xứng với Lương Hâm.

Trác Thiệu nhìn xung quanh, liền tìm một bồn hoa gần cổng trường ngồi—— vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi người đến trường.

"Anh, sao anh lại ngồi đây?" Trác Đình khó hiểu hỏi.

"Anh nghỉ ngơi một chút." Trác Thiệu hướng nó cười cười: "Em và Lương Thần đi chơi đi."

Trác Đình đáp một tiếng, bảo Lương Thần dẫn nó đi phụ cận chơi.

Lương Thần nhìn thoáng qua Trác Thiệu mặt mày hớn hở, theo Trác Đình đi dạo chung quanh.

Nơi này thực sự xinh đẹp, nhưng tại sao cậu lại không thích nó.

Dùng chân đá cục đá trên mặt đất, Lương Thần rầu rĩ không vui đi về phía trước.

"Anh Lương Thần, anh nhanh lên!" Trác Đình có chút chờ không kịp, hô to.

"Anh..." Lương Thần nhìn Trác Đình một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Anh không đi nữa, anh... Chúng ta quay lại đi!"

Lương Thần cũng không phải sinh ra đã nói lắp, cậu bị nói lắp, kỳ thật có một bộ phận nguyên nhân rất lớn, là do cậu nhát gan không dám cùng người khác trao đổi, thế cho nên nói không nên lời hoàn chỉnh.

Gần đây bị Trác Thiệu nhìn chằm chằm, cậu thử thay đổi, chậm rãi, nói chuyện cũng không bị lắp. Nhưng chỉ cần cậu khẩn trương, hoặc là bất an, hoặc là nói dối, sẽ không thể thuận lợi như vậy.

"Sao mới đó mà anh không chịu đi nữa vậy?" Trác Đình có chút buồn bực.

"Có hơi mệt..." Lương Thần cúi đầu có chút chột dạ, cậu thật sự không giỏi nói dối.

May mắn thay, Trác Đình không phát hiện ra cậu đang nói dối: "Vậy chúng ta ngồi nghỉ một chút."

Lương Thần gật gật đầu, nhanh chóng đi tới bên cạnh Trác Thiệu ngồi xuống.

Trác Thiệu vốn đang vẽ tranh, bên cạnh có người ngồi xuống, hắn trực tiếp lật qua một trang khác, sau đó trấn định tự nhiên bắt đầu vẽ đồ nội thất, hơn nữa còn đánh dấu màu sắc.

Lúc này trên máy tính không có quá nhiều công cụ, hắn không có biện pháp làm ra bản vẽ trang trí hiệu quả, phối màu gì đó cũng chỉ có thể tự mình chậm rãi cân nhắc...

Thiết kế nội thất không giống với một số thiết kế khác, đối với kỹ năng vẽ tranh của nhà thiết kế không có yêu cầu quá cao, Trác Thiệu là nửa đường vào nghề, lại càng không am hiểu vẽ tranh, nhưng hắn đã học qua một chút phác thảo, lúc này cũng có thể vẽ.

"Trác Thiệu, cậu vẽ thật đẹp!" Nhìn thấy tranh của Trác Thiệu, Lương Thần tán thưởng một câu.

"Tôi vẽ bình thường à." Trác Thiệu cười nói: "Dù sao cũng chưa từng học qua một cách có hệ thống."

Nghĩ như vậy, Trác Thiệu đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hắn nên đăng ký cho Trác Đình một lớp mỹ thuật gì đó...

Lớp học bổ túc ngoại khóa ở huyện Phúc Dương vẫn có rất nhiều, rất nhiều bạn cùng lớp của hắn đều đang học, bất quá phần lớn đều là học thêm toán tiếng Anh, cũng không biết các lớp khác có thú vị hay không...

Tiếng xe dừng lại cắt đứt sự trầm tư của Trác Thiệu, Trác Thiệu ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cổng trường, rất nhanh, còn từ trên xe đi xuống một thiếu nữ mười mấy tuổi, cộng thêm một người phụ nữ trung niên.

Không phải Lương Hâm.

Trác Thiệu nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, nhưng cũng không có hứng thú vẽ thêm cái gì nữa.

Lục tục, rất nhiều phụ huynh đưa con đến trường, bởi vì tới nơi này đọc sách, nhiều người đều là người có tiền, cổng trường còn thỉnh thoảng có xe dừng lại.

Trác Thiệu ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm bên kia, cuối cùng không để ý đến người bên cạnh.

Ánh mắt của hắn đảo qua mặt mỗi học sinh, nghiêm túc tìm kiếm Lương Hâm.

Ngay từ đầu Lương Thần không dám hỏi cái gì, lúc này lại nhịn không được mở miệng: "Trác Thiệu..."

"Ừ?" Trác Thiệu không yên lòng nhìn cậu một cái.

"Khi nào chúng ta trở về?" Lương Thần cẩn thận hỏi.

Phòng khách sạn rất đẹp, giường cũng đặc biệt mềm mại, còn tốn nhiều tiền như vậy...

Lương Thần vừa rồi rất muốn ở trong khách sạn không đi, nhưng Trác Thiệu mang bọn họ đến nơi này...

"Tôi muốn ở chỗ này chờ cậu ấy... Nếu không cậu quay về trước?" Trác Thiệu suy nghĩ một chút. Hắn lo lắng hai đứa nhỏ, mới mang bọn họ đến nơi này, nhưng đứng ở chỗ này, đối với hai đứa nhỏ mà nói, hẳn là có chút nhàm chán?

Thật ra tỉnh thành vẫn rất an toàn, Lương Thần và Trác Đình cũng không nhỏ, một mình trở về hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Tớ đi cùng cậu." Lương Thần cúi đầu.

Thật ra Trác Đình cũng muốn trở về, nhưng Trác Thiệu muốn ở chỗ này chờ, nó cũng ở chỗ này chờ, nhưng mà... "Anh, em đói bụng."

"Có bánh mì và nước trong túi." Trác Thiệu đem túi xách mình mang cho Trác Đình, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trác Đình một cái —— lại có người tới, hắn muốn xem người nọ có phải là Lương Hâm hay không.


trướctiếp