Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 35: Gặp người quen cũ


trướctiếp

Trác Thiệu vẽ rất đơn giản, trên mấy bản vẽ, người đàn ông này thậm chí không có ngũ quan... Lương Thần không biết người đàn ông này có phải trông rất đẹp hay không, nhưng thân hình thon dài của anh ta, ít nhất dáng người rất tốt.

Trái tim Lương Thần trầm xuống, chua xót khó chịu nói không nên lời, lại nhớ tới bộ dáng Trác Thiệu ngày đó ở cổng trường ngoại ngữ trông mòn con mắt.

Người trên bức tranh, chính là bạn qua thư của Trác Thiệu đúng không?

Trác Thiệu nhất định rất thích người bạn qua thư này!

Ánh mắt Lương Thần không hiểu sao có chút chua xót, cậu chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện nước mắt của mình, đều bị chớp ra.

Lương Thần lại bị kinh hãi. Tại sao cậu lại muốn khóc?

Trác Thiệu đối với Trác Đình thân mật hơn với cậu, cho dù có đôi khi cậu có chút buồn bực, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn khóc. Vì sao cậu lại vì Trác Thiệu thân cận với bạn qua thư của hắn một chút, đã muốn khóc?

Lương Thần có chút không hiểu được suy nghĩ của mình, đúng lúc này, giọng nói của Trác Thiệu truyền tới: "Lương Thần, cậu tìm được chưa?"

"Tìm được rồi." Lương Thần nói, sau khi nói xong, mới phát hiện thanh âm của mình có chút không đúng.

Lau nước mắt, lại ho vài tiếng, Lương Thần mới làm cho thanh âm của mình trở nên bình thường... Đặt cuốn sách vẽ xuống, cậu đi ra ngoài với một túi mua sắm màu đỏ.

"Đại cô, đây là con mua cho cô." Trác Thiệu nhận lấy túi mua sắm trên tay Lương Thần, liền đưa nó cho Trác Vinh Ngọc.

Trác Thiệu mua cho Trác Vinh Ngọc, là một chiếc áo khoác màu đỏ sậm, còn có khăn quàng cổ nón màu sắc không khác lắm, kiểu dáng và chất lượng quần áo này đều không tệ, ở huyện Phúc Dương phỏng chừng rất đắt, nhưng ở tỉnh thành mà nói, giá cả rất rẻ, cộng lại cũng không đến một trăm đồng.

Đương nhiên, Trác Vinh Ngọc bình thường mặc quần áo, phỏng chừng chỉ mặc hơn mười hai mươi đồng... Lần trước Trác Thiệu còn nhìn thấy trên đường có người bày bán quần áo bông mùa đông mười lăm tệ một bộ.

Trác Vinh Ngọc ngay từ đầu cũng không biết Trác Thiệu cho bà cái gì, nhận lấy vừa nhìn, mới phát hiện thì ra là một cái áo khoác, nhất thời bị kinh hãi: "Con mua cái này cho cô làm cái gì? Rất đắt tiền, phải không?"

"Đại cô, quần áo tỉnh thành rất rẻ, quần áo nơi này của chúng ta đều là lấy từ tỉnh thành về bán." Trác Thiệu nói.

"Vậy khẳng định cũng không rẻ, hơn nữa quần áo đỏ như vậy, bà già như cô làm sao có thể mặc được?" Trác Vinh Ngọc nói, tuy rằng bà nói như vậy, nhưng nhìn ra được, thật ra bà rất thích bộ quần áo này.

Các bà lão cùng thế hệ này của bà, rất nhiều người khi còn trẻ căn bản không có cơ hội ăn mặc quần áo có màu tươi sáng, nên đặc biệt thích quần áo xanh đỏ lòe loẹt.

"Đại cô, quần áo đã mua rồi, cô cứ cầm mặc đi, con lại không có người nào có thể cho." Trác Thiệu khuyên nhủ, rốt cuộc vẫn để Trác Vinh Ngọc cất quần áo.

Nhưng Trác Vinh Ngọc không lưu lại ăn cơm, hiện tại mới ba giờ chiều, còn cách bữa tối còn rất lâu, mà để Trác Vinh Ngọc ở chỗ này chờ hai tiếng, bà không muốn.

Trác Vinh Ngọc không muốn lưu lại, Trác Thiệu cũng không cưỡng cầu, đứng dậy đưa Trác Vinh Ngọc xuống lầu.

"Áo khoác này nhìn thật xinh đẹp, cô còn chưa thấy người nào mặc quần áo như vậy, còn có cái mũ này, cái khăn quàng cổ này, đặc biệt dày, vừa nhìn đã thấy rất ấm áp." Lúc Trác Vinh Ngọc đi rất cao hứng, không ngừng nói chuyện với Trác Thiệu, lại dặn dò Trác Thiệu: "Nhưng mà sau này con cũng đừng tiêu tiền bừa bãi, con còn phải giữ lại tiền học đại học!"

"Con biết rồi, đại cô." Trác Thiệu đáp một tiếng. Sợ Trác Vinh Ngọc truy vấn, rất nhiều chuyện của hắn cũng không nói với Trác Vinh Ngọc, chuyện "đi làm" chính là gạt Trác Vinh Ngọc.

"Biết là tốt rồi, ai, con và Trác Đình chính là tuổi tác chênh lệch quá nhiều, lúc con học đại học, con bé vừa mới học trung học cơ sở, không thể ra ngoài làm việc cho con..." Trác Vinh Ngọc lại nói.

Trác Thiệu biết Trác Vinh Ngọc vẫn luôn không coi Trác Đình là người một nhà, hắn không đồng ý nghĩ này, nhưng cũng không tranh luận gì với Trác Vinh Ngọc.

"Trác Thiệu, bạn học kia của con cho con chỗ ở, đã rất tốt rồi, con ở nhà cậu ta phải làm nhiều chuyện hơn, đừng làm phiền người ta. Hôm nay con ra lệnh cho cậu ta làm việc, cô thấy cậu ta hơi khó chịu." Trác Vinh Ngọc lại nói.

Trác Vinh Ngọc dọc theo đường đi nói rất nhiều, thế cho nên Trác Thiệu sau khi đưa bà đến cửa tiểu khu, có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm —— cuối cùng cũng không cần nghe Trác Vinh Ngọc lẩm bẩm.

Nhưng... Lương Thần có chút không vui sao?

Trác Thiệu mấy ngày nay quá bận rộn, đối với hai đứa nhỏ cũng ít quan tâm, hiện tại cẩn thận suy nghĩ một chút, mới phát hiện mấy ngày nay Lương Thần quả thật có chút không vui.

Trác Thiệu nghĩ như vậy, hai ba bước lên lầu, đi tới cửa nhà.

Hắn vừa đổi giày vừa nhìn vào trong phòng, vừa lúc đối diện với ánh mắt Lương Thần, sau đó liền nhìn thấy Lương Thần giật khóe miệng, có chút đờ đẫn hướng hắn cười cười.

Trước kia Lương Thần, luôn hướng hắn cười rất đẹp, nhưng hôm nay.

Trác Thiệu chú ý Lương Thần một chút, phát hiện Lương Thần nhìn hình như có chút mất hứng.

Mấy ngày nay ngoại trừ cuối tuần đi tỉnh thành ra, vẫn luôn ở cùng Lương Thần, Lương Thần cũng không có bị người khi dễ, như vậy cậu mất hứng...

Trác Thiệu đột nhiên nghĩ đến, Lương Thần ngoại trừ đi học, đã thật lâu không có đi ra ngoài dạo chơi.

Hắn sợ hai đứa nhỏ gặp chuyện không may, luôn bảo bọn họ đừng đi ra ngoài, lại quên mất trẻ con tuổi này, đều thích đi ra ngoài chơi...

Trác Thiệu vốn định tiễn Trác Vinh Ngọc rồi tiếp tục lên lầu làm việc, nghĩ đến điểm này, nên từ bỏ tính toán này: "Hôm nay là thứ bảy, Lương Thần, Trác Đình, tôi dẫn các cậu ra ngoài dạo phố mua đồ."

"Thật sao?" Trác Đình hưng phấn nhìn về phía Trác Thiệu.

"Đương nhiên là thật." Trác Thiệu thì nhìn về phía Lương Thần.

Sau đó, hắn liền nhìn thấy Lương Thần hướng hắn lộ ra một nụ cười rất vui vẻ.

Quả nhiên là trẻ con. Trác Thiệu cười cười, dẫn bọn họ ra cửa.

Khoảng thời gian trước, Trác Thiệu đã mua quần áo cho hai đứa nhỏ mặc vào thu đông, nhưng hiện tại trời càng ngày càng lạnh, như vậy có vẻ không đủ.

Huyện Phúc Dương bên này, mùa đông lạnh nhất nhiệt độ có thể có âm vài độ, bởi vì bên này tương đối ẩm ướt, còn đặc biệt vừa ẩm vừa lạnh, hết lần này tới lần khác nơi này lại không có hệ thống sưởi.

Bình thường ở nhà thì tốt, cùng lắm thì trốn trong chăn, nhưng ở trường học...

Bên này nhiệt độ trong nhà ngoài trời không chênh lệch nhiều, mùa đông cho dù đóng kín cửa sổ, trong lớp học cũng lạnh đến lợi hại, thế cho nên rất nhiều học sinh, đến mùa đông đều sẽ bị đóng băng đến tê cóng.

Hiện tại tuy rằng còn chưa lạnh như vậy, nhưng không chừng ngày nào đó không khí lạnh sắp tới, Trác Thiệu cảm thấy mình vẫn nên sớm mua quần áo giày dép thật dày thì tốt hơn.

Lúc này quần áo mùa đông có thể chọn không nhiều lắm, nhưng đều rất ấm áp, Trác Thiệu nhìn một chút, cầm một bộ áo bông dài màu đen đưa cho Lương Thần, bảo Lương Thần đi thay.

Lương Thần nhận quần áo, cao hứng cởi áo khoác mỏng trên người, thay áo khoác dày.

Lúc trước khi cậu nhìn thấy Trác Thiệu vẽ người khác, trong lòng rất khó chịu, nhưng hiện tại Trác Thiệu dẫn cậu ra ngoài dạo phố, tâm tình của cậu lại tốt lên.

"Đưa quần áo của cậu cho tôi, tôi giúp cậu cầm." Trác Thiệu vươn tay về phía Lương Thần.

Lương Thần đem áo khoác mình cởi ra đưa cho Trác Thiệu, càng cao hứng.

Trác Thiệu tuy rằng để Lương Thần chạy bộ giảm cân, lại không cho cậu ăn nhiều, nhưng kỳ thật cũng không để Lương Thần bị đói, còn mỗi ngày đều cho ăn thịt, cho nên hai tháng nay Lương Thần tuy rằng gầy hơn mười cân, nhìn kỹ lại còn rất bụ bẫm.

Nhưng cậu so với lúc đầu đẹp hơn rất nhiều, mặt mày cũng rõ ràng, hiện tại sau khi thay áo khoác...

Chiếc áo khoác màu đen dày này khoác lên sẽ thấy gầy, sau khi Lương Thần mặc vào, đã không nhìn ra được mập mạp, nhưng gương mặt của cậu vẫn còn tròn trịa, có chút giống trẻ con mập mạp.

"Lương Thần, sau khi cậu gầy đi, nhất định có thể biến thành một anh đẹp trai." Trác Thiệu cười nói.

Lương Thần vui vẻ nở nụ cười.

Trác Thiệu lại cảm thấy Lương Thần có chút giống Lương Hâm...

Nhưng Lương Hâm cũng sẽ không cười ngây ngô như vậy.

Trác Thiệu cảm thấy mình nhất định là quá nhớ Lương Hâm, mới có thể nhìn cái gì cũng nhớ tới Lương Hâm.


trướctiếp