Cấm Hôn Môi

Chương 49


trướctiếp

Chàng trai trẻ kia đúng là Ninh Minh mà Tri Nhạc đã từng gặp lúc trước, nhưng Tri Nhạc gần như đã quên cậu ta rồi, Phương Mộc cùng từng gặp cậu ta nhưng không biết tên.

Ngoài Ninh Minh ra thì trên hành lang còn mấy người nữa, hẳn là đồng bọn của Ninh Minh, họ đứng cách đó không xa để quan sát.

Trong đó có một người ở ngoài cùng, Tri Nhạc thấy rõ hơn nửa khuôn mặt của cậu ta, còn nhận ra đó là Tiểu Đào đã nói chuyện khá thân thiện với cậu hôm đó.

Tri Nhạc nhìn sang chỗ Thẩm Trình, theo bản năng định đi qua nhưng bị Phương Mộc giữ chặt, họ lại giống lần trước, nép mình vào chỗ ngoặt, chỉ ló đầu ra lặng lặng nhìn,

Bên kia mọi người đều tập trung sự chú ý lên Thẩm Trình và Ninh Minh, nhất thời không chú ý động tĩnh bên này.

“…… Làm gì thế.” Tri Nhạc khó hiểu, thoáng cảm thấy như vậy là không đúng.

Lần trước “nghe lén” là bất đắc dĩ, lần này lại…

“Suỵt.” Phương Mộc ra hiệu cho Tri Nhạc nhỏ giọng đừng nhúc nhích, sau đó y khe khẽ nói: “Ngốc ạ, cậu không nhìn ra vấn đề hả?”

“Gì?” Tri Nhạc nghi hoặc.

Phương Mộc không nói gì, hất cằm, ý là xem tiếp là biết.

Ở bên kia hành lang.

Ánh đèn mông lung chiếu lên mặt Ninh Minh, không thể không nói, cậu ta rất đẹp, được rất nhiều đàn ông thích, nhưng vẫn khác với vẻ nhu mì của phái nữ, cậu ta không phải đến xã giao, thậm chí gia thế còn có thể coi là ưu việt, chỉ là cậu ta mê chơi, chịu chơi, trong giới cũng có tiếng.

Giờ đây cậu ta đang ngoan ngoãn đứng trước mặt Thẩm Trình, hai mắt nhìn hắn đến phát sáng.

Từ khi Thẩm Trình về nước, Ninh Minh đã bắt đầu chú ý đến hắn rồi, dù cho họ không có duyên gặp nhau. Mãi đến lần trước, tình cờ cậu ta lại mắc nối quan hệ, mượn danh nghĩa của một người bạn Tần Việt mời, cuối cùng cậu ta cũng được nhìn thấy Thẩm Trình.

Vốn cậu ta định nhân cơ hội đó kết bạn với Thẩm Trình nhưng không ngờ suốt cả quá trình Thẩm Trình chẳng thèm liếc nhìn cậu ta một cái.

Việc này khiến cậu ta thấy rất thất bại, cũng rất không cam lòng.

Hôm nay nghe nói Thẩm Trình có mặt ở câu lạc bộ, cậu ta bèn chờ thời cơ xuất hiện trước mặt Thẩm Trình.

“Không lâu trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, Thẩm tổng có nhớ không?” Ninh Minh nói.

Thẩm Trình cầm điện thoại, đồng hồ trên tay phản chiếu ánh sáng dịu dàng dưới ngọn đèn, hắn cao lớn, anh tuấn, vẻ lãnh đạm xa cách khiến người ta kiêng kị rồi lại mê muội.

“Không nhớ rõ.” Thẩm Trình lạnh nhạt nói, trên mặt không có biểu cảm gì: “Có chuyện gì?”

Mặt Ninh Minh đỏ lên, có chút thất vọng, “Không nhớ rõ ư. Cũng phải thôi, lần trước cũng chưa giới thiệu chính thức —— Thẩm tổng, em tên Ninh Minh.”

Thẩm Trình ra ngoài nghe điện thoại, tự nhiên lại bị người khác chặn lại, hắn có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản nhất, hỏi lại lần nữa: “Cậu có chuyện gì.”

Ninh Minh cũng rất trực tiếp: “Em muốn kết bạn với Thẩm tổng. Không dám giấu, em thích Thẩm tổng, Thẩm tổng có thể cho em cơ hội làm quen không?”

Hình như Ninh Minh đã uống rượu, mặt hơi đỏ lên, hai mắt ẩn chứa tình cảm, giọng rất nhẹ, mang theo chút ngưỡng mộ và nhu hòa mà phái nam thích, người đẹp thế này có bao nhiêu người có thể từ chối chứ.

“Tao đm…” Phương Mộc bắt đầu nhỏ giọng mắng, miệng liên tiếp tuôn ra mấy từ không hài hòa.

Tri Nhạc khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Phương Mộc chửi ai, y lại có thể mắng chửi như vậy… Tri Nhạc cũng hạ thấp giọng: “Đừng, nói tục.”

Phương Mộc: “Đào góc tường nhà người khác, đê tiện! Cắm sừng cho người khác, không biết xấu hổ! Kỹ nam, khốn kiếp!”

Tri Nhạc:……

Phương Mộc xắn tay áo, lộ ra cánh tay gầy trơ xương, y cúi đầu nhìn: “Thôi, đánh người thì mình còn đau hơn. Đợi xíu, tôi gọi Tần Việt tới.”

Nói đoạn y rút điện thoại ra.

Tri Nhạc nghe hiểu, vội nói: “Đừng, đánh nhau.”

Hai người đứng ở chỗ ngoặt, dựa lên tường thì thầm, Phương Mộc nhăn mày, trong mắt có chút giận dữ, y nói: “Cậu có biết nó đang làm gì không? Tranh đàn ông với cậu đấy!”

Tri Nhạc mím môi, nghiêm túc nói: “Còn chưa, theo đuổi được đâu.”

“Không phải cũng thế sao?!” Phương Mộc nói: “Tóm lại, nó là tình địch của cậu. Cậu ngốc nghếch, không phải đối thủ của tên Ninh Minh này, đợi chút, tôi tìm người oánh nó, loại người này…”

“Tình địch…” Tri Nhạc nhắc lại cái từ này, sau đó đè tay Phương Mộc lại, ngăn hành động của y, nói: “Trong sách nói, chuyện mình có thể làm được, phải tự mình làm.”

Phương Mộc ngẩng đầu, nhìn Tri Nhạc, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Tri Nhạc lại ló đầu ra nhìn về phía bên kia hành lang.

Đầu bên kia, dưới ánh vàng của đèn tường.

“Không thể.” Môi mỏng của Thẩm Trình phun ra hai chữ cực kỳ lạnh lùng.

Ninh Minh ngẩn ra, hình như không ngờ Thẩm Trình sẽ từ chối đơn giản thô bạo như vậy, còn không có ý gì định xin lỗi hay giải thích, đồng bọn của hắn ở cách đó không xa đang sôi nổi dựng thẳng tai hóng hớt, ghé mắt chú ý tình huống bên này.

“Bởi vì cái vị được gọi là đối tượng đính hôn kia sao?” ý cười trong mắt Ninh Minh rõ hơn, dịu dàng hơn, cậu ta nhẹ giọng nói: “Em biết, đó không phải do Thẩm tổng tình nguyện. Thẩm tổng, em không ngại, em nghĩ anh cũng…”

Lời nói còn lại của Ninh Minh bỗng bị chặt đứt, chính là do cậu ta thấy rõ trong mắt người đàn ông đối diện chợt có vẻ sắc bén âm trầm, trong lòng cậu ta giật thót, khi Thẩm Trình sắp mở miệng bỗng có một giọng nói bất ngờ truyền đến.

“Anh.”

Mọi người nghe tiếng quay đầu, Thẩm Trình cũng bất ngờ nhướng mày.

Tri Nhạc nhanh chân đi tới, sau lưng là Phương Mộc đang lạnh mặt.

Thẩm Trình vừa nhìn Phương Mộc đã hiểu hẳn họ đang định đi lên sân thượng, chỉ không ngờ lại vừa khéo đụng phải việc này, không biết cả hai đã nghe được bao nhiêu. Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc.

Tri Nhạc lại không nhìn Thẩm Trình, cậu đứng cạnh Thẩm Trình, sóng vai với hắn, rồi đối mặt với Ninh Minh.

Ninh Minh bất chấp, nhất định phải thẳng thắn, Tri Nhạc cũng thẳng thắn, bằng phẳng, cậu không hiểu quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Cậu thích, anh ấy hả?”

Ninh Minh ngẩn ra, đơn giản đáp: “Đúng vậy.” cậu ta ưỡn thẳng sống lưng, trong mắt có chút khinh miệt.


trướctiếp