Cấm Hôn Môi

Chương 48


trướctiếp

Sao Thẩm Minh lại ở đây?

Lần cuối Tri Nhạc thấy Thẩm Minh đã là rất lâu rồi. Trong khoảng thời gian ấy Tri Nhạc không thấy Thẩm Trình liên hệ với Thẩm Minh, cũng không thấy Thẩm Trình nhắc tới Thẩm Minh nên cậu cũng sắp quên béng người này luôn rồi.

Nhưng vừa thấy Thẩm Minh là Tri Nhạc đã nhớ ra.

Khuôn mặt của Thẩm Trình và Thẩm Minh cực kỳ giống nhau, khí chất lại khác biệt. Nhưng nếu Thẩm Minh không đeo kính, cả hai đều không nói gì thì khiến người khác rất khó phân biệt.

Muốn lên tầng cao nhất thì phải đi qua cái hành lang này.

Phương Mộc thoáng trầm ngâm, ra hiệu cho Tri Nhạc về phía sau, ý là về phòng đã, lát nữa rồi ra. Tri Nhạc hiểu, đang định xoay người rời đi cùng Phương Mộc thì chợt thấy Thẩm Minh cất tiếng.

“Đây không chỉ là ý của ông mà còn là ý của anh nữa.”

Thẩm Minh cất cao giọng, xem ra trước đó họ đã nói mấy câu với nhau rồi, quả trình cũng chẳng vui vẻ gì, cuối cùng Thẩm Minh không nhịn được nữa nên lớn tiếng, giọng điệu rất cứng rắn.

Thẩm Trình nghiêng mình, gương mặt nửa sáng nửa tối, không nói gì.

Thẩm Minh đẩy kính: “Nếu đã về thì sau này nên ra dáng người một nhà. Ngày giỗ năm nay, em nên cùng anh…”

“Không đi.” giọng Thẩm Trình không lớn nhưng rất lạnh nhạt.

Thẩm Minh lại đưa ngón trỏ đẩy kính, hít sâu một hơi, “Canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy cũng nên cho qua đi. Chẳng lẽ còn muốn anh phải quỳ xuống cầu xin em tha thứ sao?! Năm đó…”

“Thẩm Minh.”

Cô gái trẻ kia bỗng lên tiếng, cắt đứt lời Thẩm Minh.

Cơn giận của Thẩm Minh dừng lại.

Thẩm Trình lạnh lùng nhìn thẳng vào Thẩm Minh.

Hai anh em đứng đối diện nhau, đều lạnh mặt, quanh hai người như có mây đen mịt mù, khiến người ta ngột ngạt.

“Hai vị Thẩm tổng, hôm nay còn có khách, hay là để hôm khác bàn lại?” vẫn là cô gái kia mở miệng đánh vỡ bầu không khí giằng co không tiếng động nặng nề.

Thẩm Trình không nói gì, Thẩm Minh cũng chưa di chuyển, không hổ là hai anh em, vừa nghiêm túc lên là ai cũng không dễ dàng lùi bước.

Cô gái tiến về phía trước, đi đến cạnh Thẩm Minh, thấp giọng nói: “Thẩm tổng.”

Thẩm Minh nhìn cô một cái, lúc này mới thu vẻ mặt lại, hừ khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Tri Nhạc và Phương Mộc đứng ở chỗ rẽ, tránh cũng không tránh nổi, Thẩm Minh vừa quẹo một cái đã nhìn thấy hai người, anh nhướng mày, mặt lộ vẻ bất ngờ.

“Tri Nhạc?”

Thẩm Trình vừa đi về một hướng khác nghe vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn qua.

“Thẩm đại ca.” Tri Nhạc lễ phép gọi, có chút lo sợ, tuy không phải cố tình nghe lén nhưng vẫn không hay lắm.

Phương Mộc lại chẳng thấy sao cả, hiển nhiên y cũng biết Thẩm Minh, gật đầu với anh như chào hỏi.

Một giây trước sắc mặt Thẩm Minh còn rất thối, giờ lại như lật bánh tráng, nháy mắt đã khôi phục lại nụ cười, đôi mắt cong cong: “Lâu rồi không gặp. Em tới đây chơi hả? Có thời gian thì tới chỗ anh, anh đưa em đến chỗ vui hơn.”

“Tri Nhạc.” Giọng Thẩm Trình truyền đến, hắn đứng ở đầu hành lang bên kia gọi cậu.

Tri Nhạc đáp lời, lập tức đi về phía Thẩm Trình, cô gái trẻ dịch sang bên cạnh nhường đường, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tri Nhạc, thấy Tri Nhạc nhìn mình thì cô hơi mỉm cười với cậu.

Thẩm Minh không nói thêm gì nữa, rời đi cùng cô gái nọ.


trướctiếp