Cấm Hôn Môi

Chương 50


trướctiếp

“Nhạc Tử.”

“Mộc Tử.”

Buổi tối, Tri Nhạc tắm rửa rồi lên giường, khi sắp ngủ thì lại nhận được tin nhắn của Phương Mộc.

Phương Mộc: Có quấy rầy hai người không?

Tri Nhạc: Tôi chưa ngủ đâu.

Phương Mộc: Cậu? Cậu với Thẩm Trình không ngủ cùng nhau hả?

Tri Nhạc: Cùng nhau mà. Anh ấy còn đang bận việc.

Phương Mộc:!!!

Tri Nhạc:?

Phương Mộc: Hai người không làm cái kia à?

Tri Nhạc: Cái gì cơ?

Phương Mộc: ……

Tri Nhạc: Cái gì cơ?

Tri Nhạc đang tập thể dục trên giường trước khi ngủ, duỗi tay rồi duỗi chân, màn hình điện thoại lại sáng lên, vẫn là Phương Mộc.

Phương Mộc: “Đáng ra lúc này phải thuận lý thành chương làm cái kia mới đúng chứ. Thế mà hai người lại không làm gì? Tôi có một nghi ngờ hợp lý.”

Tri Nhạc: “Cái gì?”

Phương Mộc: “Có phải hắn ta không được không?”

Tri Nhạc: “Gì cơ?”

Phương Mộc: “Thôi được rồi… Dù sao thì cũng chúc mừng cậu được như ý, tốt xấu gì cũng đã thu phục được hắn.”

Tri Nhạc: “Chưa đâu. Tôi còn phải nỗ lực tiếp.”

Phương Mộc: “???”

Giây tiếp theo, điện thoại đổ chuông, Phương Mộc gọi điện thoại luôn.

“Còn cái gì mà phải nỗ lực tiếp? Không đúng, rõ ràng hôm nay… Buổi tối về nhà, hắn không nói gì với cậu sao?”

Phương Mộc vừa rửa mặt xong, cũng đang nằm thả lỏng trên giường gọi điện cho Tri Nhạc, giọng y đầy khó hiểu.

Tri Nhạc đáp: “Chưa nói, gì cả.”

Phương Mộc: “Cái gì cũng chưa?”

Tri Nhạc nghĩ rồi báo lại: “Nói tôi, đối phó với tình địch, rất giỏi.”

Phương Mộc: “Không còn gì nữa?”

Thật ra còn chuyện hỏi “Hôm nay có thích em hơn chút không” nhưng Tri Nhạc cũng chẳng mong được đáp lại nên có nói hay không thì cũng như nhau. Vì vậy Tri Nhạc kể hết rồi.

Phương Mộc: “Không thể nào. Rõ ràng hắn đã… Không có chuyện tôi phán đoán sai được. Nhưng vì sao lại không nói với cậu?”

Tri Nhạc đứng lên, lật người, trồng cây chuối trên đầu giường, cặp chân dài thẳng tắp dán lên tường.

Phương Mộc: “Không thể thế được, xin lỗi đi? Không thể nào! Vì sao lại thế? Cố ý không nói à?”

Phương Mộc đinh ninh là cảm giác của mình không hề sai, nhưng phát triển của sự việc lại không như y dự kiến, vì vậy y lấy kinh nghiệm và lý luận vô cùng cằn cỗi của mình ra để đoán mò, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể cho ra một kết luận mình từng đưa ra trong quá khứ:

“Đúng, chính là cố ý không nói. Nhất định hắn rất hưởng thụ việc được cậu theo đuổi cho nên mới không làm rõ để tiếp tục hưởng thụ khoái cảm được theo đuổi kia. Có ý dắt mũi cậu. Quá đáng! Tra nam!”

Tri Nhạc dựa lên tường trồng cây chuối, mặt và tai đều đỏ bừng, khó khăn nói: “Đừng nói anh ấy, như vậy.”

“Đây là biến tướng của chiêu lạt mềm buộc chặt, cậu có hiểu không?”

Phương Mộc cũng vừa mới tắm xong mặc áo may ô quần đùi đơn giản, trông như một nhóc lưu manh lôi thôi đầu đường xó chợ, tóc dài buộc một nửa, dài chấm vai, làn da tái nhợt, y lười biếng dựa vào thành giường, răn dạy Tri Nhạc qua điện thoại.

“Còn che chở cho hắn, không tiền đồ! Tên ngốc này.”


trướctiếp