Không Ai Cần Tôi

Chương 96: Phiên ngoại


trướctiếp

Cuối mùa thu Tạ Lâm cùng Trình Dư sang Mỹ để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang sắp diễn ra. Tại buổi lẽ này có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng quốc tế tham dự, tuy lần này nhãn hàng của Trình Dư chưa đủ tư cách trình diễn nhưng vẫn được nhà tổ chức gửi thư mời. Với kết quả này Trình Dư cũng không mấy thất vọng, dù sao để thành công có người phải mất đến năm mười năm, cậu chỉ mới trải qua hơn một năm, quãng thời gian về sau còn rất dài.

Sở dĩ cậu cùng Tạ Lâm đều tham dự bởi vì hai người tiện thể trốn việc đi du lịch sau quãng thời gian dài mệt mỏi.

Nước Mỹ thoải mái hơn nhiều so với ở trong nước cho nên việc hai người đàn ông cùng nhau tay nắm tay trên đường không có gì kỳ lạ.

Sống ở đây tận bảy năm, Trình Dư chẳng còn xa lạ gì với từng ngõ ngách trên phố, cậu dẫn Tạ Lâm đi khắp nơi, từ khu phố ăn uống đến khu hàng bán đồ lưu niệm, rồi các công trình nổi tiếng, mỗi nơi đều dừng lại một chút.

Từ đầu đến cuối Tạ Lâm đều mỉm cười nghe Trình Dư giới thiệu, nhưng anh không hề nói với cậu anh cũng biết rất nhiều về nước Mỹ. Vì để tìm cậu, mỗi nơi anh đều từng đặt chân qua, chỉ cần có thời gian anh đều ôm theo một chút hy vọng có thể sẽ bắt gặp cậu ở đất nước xa lạ này.

Trình Dư chỉ cho anh nơi cậu từng ở, công ty cậu từng làm hóa ra anh đều biết, chỉ là không ngờ cậu làm việc ở đó.

Khi ấy anh chưa từng nghĩ cậu sẽ làm việc ở công ty lớn như vậy, chỉ tập trung tìm kiếm ở những nơi làm công bình thường, thật ra suy nghĩ của Tạ Lâm cũng không phải có ý coi thường cậu, mà do năm đó Trình Dư nửa chữ tiếng Anh cũng không hề biết.

Vậy mà hiện giờ cậu lưu loát dùng tiếng Anh nói chuyện với người bản xứ, nghe họ giới thiệu về nguồn gốc loại rượu vang thượng hạng, mỗi lần như thế cậu đều chăm chú nghe rồi hỏi lại vài câu, qua một hồi Trình Dư mới quay qua Tạ Lâm hỏi: "Chai rượu này có vẻ được đó, em mua về làm quà cho bác trai được không?"

"Còn gọi là bác trai, bố anh mà nghe được lại giận đấy."

Vành tai của Trình Dư đỏ lên trông thấy, cậu nhỏ giọng hỏi lại: "Em mua về cho bố của chúng ta được không?"

Tạ Lâm bật cười: "Quà em mua ông ấy đều thích."

Cuối cùng hai người mua một chai rượu và một đống đồ linh tinh trở về, thật may là khách sạn cách đó không xa nên không quá mất công. Về đến phòng Trình Dư còn quay qua trách ngược lại Tạ Lâm không cản cậu lại, lúc đó nhìn thấy một cái chén tinh xảo cũng muốn mua, giờ mang về rồi chẳng biết dùng để làm gì.

Tạ Lâm cảm thấy bất lực không thôi, anh dám nói cậu không nên mua sao?

Huống chi với anh mà nói chỉ cần cậu thích là được rồi, cho dù cậu có mua gối về kê chân anh cũng chẳng ý kiến gì, cậu vui là được.

Tạ Lâm nhìn Trình Dư còn đang bực bội xử lý đống đồ đột nhiên nói: "Tiếng Anh của em tốt thật đấy."


trướctiếp