Không Ai Cần Tôi

Chương 95


trướctiếp

Nhân viên trong công ty đều biết sếp của họ suốt bấy nhiêu năm qua chưa từng yêu ai, có người yêu một cái là cực kỳ sến súa. Lúc sếp bắt trợ lý mỗi ngày mua một loại hoa gửi cho người kia tất cả đều nghĩ rằng chỉ được một thời gian thôi, người có tiền mà, kiểu gì cũng nhanh chán.

Ai mà ngờ chuyện này kéo dài suốt cả năm cơ chứ!

Mà nghe nói á, thiệp trong hoa đều do chính tay sếp tự viết không dừng một ngày nào, thật sự là trẻ con cấp hai yêu nhau cũng không sến súa như vậy.

Không những thế cái người cuồng công việc trước kia dạo này cực kỳ lười tăng ca, thật ra thì sếp không ở lại nhân viên cũng đỡ áp lực, nhưng mà sếp bãi công việc mà họ làm phải nhân đôi luôn a a a!

Mặc kệ nhân viên phía dưới gào thét trong lòng cỡ nào Tạ Lâm vẫn coi như không nhìn thấy, kim đồng hồ còn chưa chỉ đến giờ tan làm anh đã thu sếp đồ đạc chuẩn bị về, có lẽ Tô Hải Nam cũng đã quá quen với việc này nên chán chẳng buồn nói, ai bảo giờ người ta lên chức chủ tịch rồi, tan làm sớm đã là gì, đóng cửa luôn công ty còn được.

"Hợp đồng này lát nữa cậu xem lại rồi ký giúp tôi nhé. Về đây."

Khóe môi Tô Hải Nam khẽ giật, trong lòng thật sự không can tâm. "Cậu tưởng mỗi cậu mới biết yêu đương thôi à? Má nó, tôi cũng phải hẹn hò đấy biết không?"

"Chừng nào cậu tìm được đối tượng hẹn hò rồi nói tiếp."

Tô – ba mấy tuổi đầu còn độc thân – Hải Nam hiện giờ rất muốn giết người.

Sau khi đâm vào tim Tô Hải Nam một nhát Tạ Lâm mới vui vẻ rời đi, bây giờ Trình Dư cũng sắp tan làm, đi nhanh một chút có thể đón cậu rồi cùng về với nhau rồi.

Thời gian gần đây hai người đã bắt đầu sống chung, tuy hàng ngày vẫn bận rộn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình nhưng cuộc sống như vậy cũng không tệ, dù sao như lời Tạ Lâm nói với Trình Dư thì: "Em thích một người đàn ông chỉ biết yêu em hay là người đàn ông vừa có tiền vừa rất yêu em."

Họ cũng có sự nghiệp của riêng mình, dĩ nhiên sẽ không vì bồng bột nhất thời mà bỏ đi trách nhiệm với công việc, vậy nên thời gian gặp nhau cũng không nhiều. Nếu không thì Trình Dư bỏ việc ở công ty của cậu cũng được, dù sao số tiền Tạ Lâm kiếm được bao lâu nay đủ để họ sống dư giả đến mấy kiếp.

Nhưng yêu một người thì nhìn người đó càng tỏa sáng bản thân cũng vui theo, anh sẽ không vì ích kỉ của riêng mình mà trói buộc cậu, trước kia cũng vậy và bây giờ cũng thế, Tạ Lâm chưa từng bắt Trình Dư phải làm hay không làm việc gì theo ý anh cả.

Từ công ty bước ra Trình Dư vẫn giữ bộ dạng giám đốc uy nghiêm, nhưng vừa ngồi vào xe cậu đã xụ mặt than thở với Tạ Lâm.


trướctiếp