Không Ai Cần Tôi

Chương 97: Phiên ngoại 2


trướctiếp

Từ nhỏ đến lớn nơi Trình Dư đi xa nhất là thành phố Nam, trong nước còn chưa đi hết nói gì đến tận ra nước ngoài.

Lần đầu tiên cùng Lương Niên đặt chân lên nước Mỹ cậu cũng không hiểu bản thân lấy can đảm ở đâu ra nữa, đi cùng một người mới quen biết không được bao lâu, đi đến một nơi mà ngay cả ngôn ngữ nơi đó nửa chữ cũng không hề hay biết.

Nhưng khi đó cậu thật sự rất tuyệt vọng, cậu nghĩ chỉ cần rời xa nơi đó, chỉ cần rời xa những người đó là được rồi, còn lại không quan tâm nhiều.

Cuối cùng thực tế lại khiến cậu như vỡ mộng một lần nữa, cậu phải làm gì để sống sót ở trên đất nước xa lạ này đây?

Lương Niên không giống như cậu, không biết gia thế của cậu ta như thế nào nhưng có rất nhiều tiền, hàng ngày đều đi vào quán bar ăn nhậu có khi vài ngày không về. Hai người thuê một căn chung cư nhỏ hai phòng, mặc dù hiện tại ăn ở không lo nhưng Trình Dư biết bản thân không thể ăn bám người ta mãi, và cả tiền Lương Niên mang theo rồi cũng sẽ có ngày tiêu hết.

Ở nước Mỹ cũng có rất nhiều người ngoại quốc, lương ở đây cao hơn, tuy vậy cũng có rất nhiều người phân biệt chủng tộc kì thị người ngoại quốc.

Lần đầu tiên Trình Dư đi làm xin vào một quán đồ ăn nhanh, ở đây cậu nửa chữ cũng không biết luôn bị người ta bàn tán sau lưng, dù không hiểu nhưng cũng lờ mờ đoán ra đó chẳng phải lời hay ý đẹp gì.

Cậu ban ngày đi làm, tối về bắt đầu học, biết được chữ nào hay chữ nấy, vì cậu không được thông minh như người khác nên càng phải nỗ lực nhiều hơn.

Nhưng làm ở tiệm ăn nhanh một thời gian, có lẽ nhân viên ở đó ngứa mắt cậu cái gì cũng không biết đổ oan cho cậu gọi đồ sai cho khách, Trình Dư không biết giải thích như thế nào, chủ quán cũng không thiếu một nhân viên nên lập tức đuổi việc cậu.

Trình Dư nhẫn nhịn, thời gian sau xin vào làm phục vụ trong một quán bar.

Môi trường này càng phức tạp hơn, gặp nhiều người xấu hơn.

Có đôi khi đi vệ sinh cậu còn bắt gặp cặp đôi đang vội vàng làm tình trong đó, hôn hít trong vũ trường, rồi thì dùng chất kích thích không thiếu một thứ gì. Nhưng vì cuộc sống cậu vẫn phải liều mạng chịu đựng.

Khuôn mặt của Trình Dư thuộc dạng nhìn được, nhưng so với những người có thân hình cường tráng ở Mỹ rất nhiều kẻ lại thích cái kiểu mềm mại của người ngoại quốc hơn, Trình Dư làm sao mà không nhìn ra ánh mắt bẩn thỉu của họ nhưng luôn mắt nhắm mắt mở coi như không biết.

Mãi đến một hôm cậu vì từ chối một tên khách bợm rượu mà bị người ta đánh, trong lúc giằng co làm vỡ rất nhiều đồ đắt tiền của quán, cậu vừa bị lôi lên đồn cảnh sát vừa bị bắt đền bù, mà tên khốn kia lại chối bay chối biến hành động bẩn thỉu của hắn.

Rõ ràng cậu là nạn nhân vậy mà hậu quả cái gì cũng phải chịu.

Cuối cùng cậu vẫn phải gọi điện cầu cứu Lương Niên, thế nhưng số tiền đó cũng khiến Lương Niên cạn kiệt.

Hai người chuyển qua một căn phòng bé hơn, chỉ có một giường.


trướctiếp