Garfield Báo Thù Ký

Chương 47


trướctiếp

Mấy ngày sau, Lý Trăn Nhược nhận được lời mời ăn cơm của Nhạc Tử Giai qua điện thoại.

Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn giữ liên hệ với cô. Trên mạng xã hội gọi một câu 'chị', hai câu 'chị' ngọt xớt.

Lý Trăn Nhiên nhìn cậu nằm trên sofa trong phòng làm việc của mình nhắn tin, lạnh mặt nói: "Có chừng mực chút đi."

Lý Trăn Nhược quay đầu liếc anh một cái, "Tôi đang giúp anh thăm dò tin tức của Lý Trăn Thái với Nhạc Tử Giai đây. Anh còn không vui cái gì?"

Lý Trăn Nhiên nhấc một chân dài lên, "Cậu thăm dò cô ta hay cô ta thăm dò cậu?" Lý Trăn Nhiên nhấc một chân dài lên.

"Thăm dò lẫn nhau, tùy nhu cầu mỗi bên." Lý Trăn Nhược cầm điện thoại nói.

"Cần thiết lắm sao?" Lý Trăn Nhiên hỏi.

Lý Trăn Nhược im lặng một lúc, hỏi anh: "Anh biết tại sao tôi nhất định muốn biết không?"

Hỏi xong câu này, cậu nhìn anh thật kỹ.

Nhưng Lý Trăn Nhiên không làm ra vẻ mặt gì, anh nói: "Tôi không biết. Chỉ cần nhớ kỹ ai là chủ nhân của cậu là được rồi. Làm gì cũng được, miễn sao nhớ kỹ điều đó."

Lý Trăn Nhược bĩu môi.

Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nói: "Có ý kiến?"

"Không dám." Lý Trăn Nhược vội nói.

Cậu rời khỏi sofa, đi tới bàn làm việc của Lý Trăn Nhiên. Hai tay đè vai anh lại, cúi người xuống, kề sát mặt lên mặt anh, "Đời tôi chỉ có một chủ nhân là anh."

Câu này là thật. Lý Trăn Nhược nghĩ mấy đời gộp lại cũng không ngờ đã sẽ có ngày mình thành thú cưng của người khác.

Lý Trăn Nhiên nghe thế, giơ tay sờ mặt cậu.

Lý Trăn Nhược: "Tôi đi ăn cơm với Nhạc Tử Giai được không?"

Lý Trăn Nhiên: "Không."

Vừa nghe anh từ chối, cậu đã nhịn không được mà mắng anh: Đồ trẻ con! Lại muốn tôi cầu xin anh à?

Sau đó, cậu đi ra trước mặt Lý Trăn Nhiên, ngồi xuống đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nói: "Chủ nhân."

Lý Trăn Nhiên hơi ngửa người ra sau, không lên tiếng.

Lý Trăn Nhược đưa tay sờ đùi anh. Dù sao có thể giải quyết bằng ngửa người dưới cũng không hề gì. Cậu vừa sờ vừa nói: "Anh xem, tôi bây giờ thế này rồi cũng không làm gì được với con gái."

Anh nói: "Cậu cho rằng hôm đó tôi không thấy cậu hận không thể vùi mặt vào ngực Dư Băng Vi sao?"

Lý Trăn Nhược chọc anh hứng lên. Bản thân cậu cũng thở gấp, nói: "Không giống nhau. Tôi cảm thấy nó mềm nên thích thôi."

Lý Trăn Nhiên ghé sát vào tai cậu, nhỏ giọng hỏi: "Hóa ra cậu thích mềm hả?"

Hơi thở nóng hổi khiến lỗ tai cậu ngứa ngứa, không khỏi rụt cổ lại, cắn môi nói: "Lưu manh..."

Đột nhiên, anh cầm lấy eo Lý Trăn Nhược, bắt cậu đứng lên, thành thục xoay người cậu lại, đè cậu nằm lên bàn. Anh cũng đứng dậy, đánh mông Lý Trăn Nhược một cái, tay cởi quần cậu.

Đúng lúc này, Hoa Nghị Bang mở cửa văn phòng, "Trăn Nhiên, quản lý La đến..." – rồi, đang chờ ở bên ngoài.

Anh ấy nói được nửa câu, rất có tự giác đóng cửa lại đi ra ngoài.

Quản lý La đang đợi Lý Trăn Nhiên cho vào, thấy phản ứng kỳ lạ của Hoa Nghị Bang, hỏi: "Sao thế?"

Mặt Hoa Nghị Bang không biến sắc, đáp: "Không có gì, đợi một chút."

Lý Trăn Nhược sợ hết hồn, vội kéo quần lên, đứng thẳng người, tức giận nói: "Anh không thể bảo Hoa Nghị Bang gõ cửa trước khi vào được à? Anh không sợ thêm mấy lần nữa sẽ liệt dương à?"

Lý Trăn Nhiên bình tĩnh nói: "Không có chuyện đấy đâu. Cậu thừa biết mà."

Lý Trăn Nhược mặc kệ anh. Cậu đã hiến thân đến mức này mà anh không đồng ý cậu cũng mặc kệ. Chỉnh lại quần áo xong, cậu xoay người móc một ngàn tệ trong túi áo Lý Trăn Nhiên bỏ vào ví của mình, cầm theo điện thoại đi ra ngoài.

Lý Trăn Nhiên cũng mặc kệ cậu. Đợi cậu đi ra ngoài rồi mới bấm nút gọi Hoa Nghị Bang bảo quản lý La vào.

Lý Trăn Nhược hẹn giờ với Nhạc Tử Giai xong, không ăn ở bên ngoài mà đến thẳng câu lạc bộ. Nhạc Tử Giai có mối quan hệ rộng. Bữa cơm này không chỉ mời mỗi Lý Trăn Nhược mà còn mời rất nhiều người trẻ tuổi khác. Ăn cơm xong thì đi hát karaoke, nói là bạn bè cùng tụ tập.

Chi phí của câu lạc bộ này cũng không rẻ, Lý Trăn Nhược nghĩ có lẽ Nhạc Tử Giai chủ yếu dựa vào Lý Trăn Thái. Với hoàn cảnh hiện tại của cô không thể trả nổi, nói gì đến việc gọi nhiều người đi chơi cùng.

Những người mà Nhạc Tử Giai gọi đến đều là những người mà cô hay qua lại, ai cũng thân thiết gọi 'chị Tử Giai'. Lần đầu gặp Lý Trăn Nhược, thoáng cái đã trở nên thân thiết như đã gặp từ trước. Tất nhiên, Lý Trăn Nhược không sợ người lạ, cười cười nói nói với một đám người, vừa hát vừa uống đến vui vẻ.

Đặc biệt là Nhạc Tử Giai, uống vào mấy ly rượu đỏ, hai người ngồi ở góc phòng nói chuyện. Cô khoác một tay lên vai Lý Trăn Nhược, nói: "Hai chị em chúng ta vừa gặp như đã quen, hiếm lắm chị mới gặp được một người vừa ý như thế này."

Lý Trăn Nhược cũng nói: "Em cũng rất thích chị."

Nhạc Tử Giai cười vỗ mặt cậu, "Sau này có thời thì cùng mọi người đi chơi nhiều chút."

Lý Trăn Nhược: "Em sợ bạn trai chị ghen."

Nhạc Tử Giai: "Chị lấy đâu ra bạn trai. Sao em lại nghĩ thế?"

Lý Trăn Nhược kinh ngạc, "Lần đầu gặp, cái người đi cùng chị không phải là bạn trai chị à?"


trướctiếp