Garfield Báo Thù Ký

Chương 48


trướctiếp

Lý Trăn Nhược ngủ một giấc thật say đến tận sáng hôm sau mới dậy.

Vừa tỉnh giấc, cơn đau đầu ập đến. Đây là hậu quả của việc uống rượu. Tối qua không say đến vậy, sao sáng ra lại có phản ứng lớn thế?

Trời đã sáng trưng, Lý Trăn Nhược mở ra mắt ra, Lý Trăn Nhiên đã không còn nằm bên cạnh. Cậu đưa tay lên nhìn, móng mèo vẫn còn đó, lấy hai tay che mặt.

Lý Trăn Nhiên đang ở trong phòng vệ sinh, cậu có thể nghe thấy tiếng nước vọng ra.

Lý Trăn Nhược trở mình, lười biếng duỗi người, dang rộng tay chân. Linh lực lan đi khắp cơ thể, lông tơ rút đi, xương cốt và da dẻ cũng căng lên. Chỉ là cậu cảm thấy linh lực có hơi tắc nghẽn. Hôm qua uống say nên không cảm nhận rõ lắm. Bây giờ tỉnh táo rồi, cái cảm giác bị tắc nghẽn còn rõ ràng hơn.

Cậu hơi ngơ ngác, nghiêng đầu thử cử động chân tay. Tất cả đều bình thường mà.

Lát sau, Lý Trăn Nhiên mở cửa phòng vệ sinh đi ra. Mắt vừa ngước lên đã va phải cơ thể trần truồng của con mèo nhà mình, bước chân dừng lại.

Lý Trăn Nhược thấy anh dừng bước, dụi mắt nhìn anh, hỏi: "Sao thế?"

Anh đứng yên tại chỗ nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Cậu không thấy bản thân mình có gì không đúng à?"

"Cái gì không đúng?" Cậu chưa rõ lắm.

Anh chỉ tay vào đầu cậu.

Lý Trăn Nhược sửng sốt, không dám tin, "Không phải chứ!?" Cậu vừa nói vừa đưa tay lên sờ đầu mình, sờ trúng đôi tai mèo.

Không chỉ tai, cái đuôi vẫn còn yên vị ở đó.

"Cái quái gì vậy?!" Cả người cậu đều dại ra.

Lý Trăn Nhiên lại bình tĩnh, "Sao mà tôi biết được."

Cậu nhảy xuống giường, chân trần chạy vào phòng vệ sinh để soi gương. Lúc chạy qua anh, Lý Trăn Nhiên đột nhiên nắm lấy đuôi cậu.

Bình thường đuôi mèo đã mẫn cảm. Giờ tự dưng mọc thêm cái đuôi trên người lại càng mẫn cảm hơn.

Cậu lập tức giật đuôi mình ra khỏi tay anh, "Làm cái gì?"

Lý Trăn Nhiên đã cầm trong tay thì không dễ dàng gì buông ra. Đã thế, anh còn dùng sức kéo cái đuôi mèo về phía mình.

Lý Trăn Nhược to đùng này nặng hơn mèo Đoàn Tử, đuôi bị người ta kéo lấy cũng không xê dịch gì. Nhưng mà đau, cậu nhăn mặt, nói: "Anh, bỏ tay ra!"

Lý Trăn Nhiên nào có dễ nói chuyện. Không nói không rằng lôi cả đuôi lẫn người về giường.

Lý Trăn Nhược đau, không dám vùng vẫy. Cậu chỉ có thể để mặc anh tha đi, rồi bị đẩy ngã xuống giường.

Lý Trăn Nhiên nửa quỳ bên giường, cầm đuôi cọ vào đùi trong cậu.

Cậu vội khép chân lại, "Mới sáng sớm anh lên cơn cái gì đấy hả!?"

Anh đúng lý hợp tình nói: "Mới sáng sớm, đuôi mèo, tai mèo, còn không cho tôi chơi?"

Lý Trăn Nhiên vô liêm sỉ đến mức khiến cậu chết lặng, "Tôi không cố ý."

Lý Trăn Nhiên cầm lấy đuôi mèo, cọ chóp đuôi vào chân cậu. Anh còn rướn người lên cắn một cái vào tai mèo của cậu.

Lý Trăn Nhược bị anh cắn một cái, cả người mềm nhũn thành một vũng nước. Một chút sức phản kháng cũng không có.

Mới sáng sớm đã lăn một vòng trên giường, lông đuôi Lý Trăn Nhược rối như tơ vò. Theo bản năng của một con mèo, cậu cầm đuôi lên liếm, liếm vào miệng toàn lông là lông, lại vội vàng nhổ ra.

Lý Trăn Nhiên tắm rửa sạch sẽ, vừa mặc quần áo vừa hỏi cậu, "Có đi ra ngoài không?"

Lý Trăn Nhược lo lắng, "Tôi như thế này ra ngoài kiểu gì?"

Anh liếc cậu một cái, không nói gì.

Lý Trăn Nhược thử mấy lần vẫn không thu lại tai và đuôi đi được. Cậu không thể gặp người trong trạng thái này được.

Lý Trăn Nhiên thấy cậu không nói gì, chuẩn bị đồ xong thì xuống tầng ăn sáng.

Lý Trăn Nhược vội gọi anh lại, "Anh Nhiên, anh đưa tôi đến chỗ bác sĩ Phượng được không?"

Anh biết rõ còn cố hỏi: "Để làm gì?"

Cậu liếc anh một cái, "Tất nhiên là hỏi xem làm thế nào để khiến tai và đuôi của tôi biến mất."

"Biến mất?" Lý Trăn Nhiên đi đến bên cạnh cậu, đưa tay xoa đầu cậu, tiện nghịch luôn đôi tai mèo mềm mại. Anh vuốt ve, xoa nắn đến khi người ngồi trên giường mặt đỏ tim đập mới nói tiếp, "Thế này cũng rất dễ nhìn mà."

"Đừng nghịch." Lý Trăn Nhược lấy tay anh ra khỏi tai mình, "Nếu cứ thế này thì tôi không thể nào gặp người được."

Lý Trăn Nhiên nghe thế, cúi xuống nhìn vào hai mắt cậu nói: "Không cần ra ngoài cũng được. Một mình tôi thấy cậu là được rồi."

Nghe câu này, trái tim trong lồng ngực Lý Trăn Nhược đập chậm mất hai nhịp. Hai mắt mở to nhìn anh, không biết nên nói gì để đáp lại lời của người trước mặt.

Lý Trăn Nhiên lại xoa tai cậu.

Lý Trăn Nhược lấy lại tinh thần, nói: "Không được! Tôi phải khiến nó biến mất. Anh Nhiên, anh đưa tôi đi gặp Phượng Tuấn Nguyên được không? Xin anh đấy."

Lý Trăn Nhiên buông tha đôi tai mèo kia, "Đi thôi."

Ăn xong bữa sáng, Lý Trăn Nhiên lái xe đưa mèo nhà mình đi. Anh thường xuyên mang mèo đi làm nên người trong nhà không cảm thấy lạ. Cùng lắm chỉ cảm thấy sở thích của anh có hơi kỳ lạ thôi. Cuồng mèo quá mức!

Lý Trăn Nhược ngồi ghế phụ lái, muốn Lý Trăn Nhiên thắt dây an toàn cho mình. Hiện tại cậu không dám dùng hình dáng con người ra ngoài nên vẫn duy trì hình hài một con mèo. Cả đường đi đều im lặng, có chút buồn bã.

Nhưng hình như dây an toàn thắt không được đúng lắm. Lý Trăn Nhiên phanh xe, dây xô lên tận mặt cậu.

Trên đường, lúc gặp đèn đỏ ở ngã tư, cảnh sát giao thông đứng trước xe họ, vừa quay đầu đã thấy một con mèo ngồi ở ghế phụ lái thì ngạc nhiên. Cảnh sát giao thông còn đi đến gõ cửa sổ xe, tốt bụng nhắc nhở anh chú ý lái xe an toàn.

Hôm nay Lý Trăn Nhiên ra khỏi nhà muộn, còn phải đi đường vòng đưa Lý Trăn Nhược đến bệnh viện. Lúc chờ Phượng Tuấn Nguyên đến đón mèo nhà mình, anh thản nhiên nói: "Hôm nay tôi đến muộn."

Lý Trăn Nhược cảm thấy câu này thốt ra khỏi miệng anh giống như đang giận. Cậu không khỏi nghiến răng nghiến lợi: Còn không phải tại anh mới sáng sớm đã lên cơn à?

Nhưng cậu hiện tại không thể cãi nhau với anh được.


trướctiếp