Cảnh chiều hôm sâu thăm thẳm, Tề Lạc Nhân bước đi trong phố lớn ngõ nhỏ
đảo Lạc Dương. Nghe đâu ngoài chút ít NPC ra, đại bộ phận đều là người
chơi và điểm khác này của Vùng Đất Hoàng Hôn vừa hay lại tương phản.
Trên đường trục chính dày đặc hương thơm đồ ăn mê người, Tề Lạc Nhân
thậm chí ngửi được mùi thịt kho tàu, khiến cho nước bọt cậu tiết ra
nhanh hơn.
Cuối cùng dựa vào tâm thái tiết kiệm dành dụm, cậu giữ vững bản thân, chỉ ở bên đường mua phần cơm rang lớn giá rẻ, cứ như vậy một chén cơm nóng hôi hổi lấp đầy cái bụng đói. Lúc tính tiền cậu kí
tên mình lên hóa đơn, sau đó liền nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Ngài đã tiêu phí 20 phút Số Ngày Sinh Tồn, thời gian sinh tồn còn thừa: 9
ngày 4 tiếng 7 phút, nếu có dị nghị với giao dịch, xin đến Phòng giao
dịch khiếu nại.]
Trong lòng Tề Lạc Nhân lại lộp bộp một phát, vấn đề sinh tồn vô cùng cấp bách thật sự khiến người ta ăn ngủ không yên.
Sau khi rời khỏi đường trục chính, Tề Lạc Nhân chậm rãi đi đến nhà bác sĩ
Lữ. Cậu dự định hỏi bác sĩ Lữ có tính toán gì với tương lai chưa, nếu có thể, cậu vẫn là hi vọng có thể cùng người đồng bạn vừa làm được vú em
vừa có trị số may mắn vô cùng cao cùng nhau vượt phó bản, cảm giác bản
thân như nhiều thêm một mạng.
Hẻm nhỏ rời xa đường trục chính rắc rối phức tạp, Tề Lạc Nhân không dám đi đường lạ. Vì vậy đành men theo
con đường nhỏ hôm qua Tô Hòa dẫn bọn họ đi, may sao cậu không phải tên
mù đường, trái lại về phương diện trí nhớ cậu còn xem như không tệ, đi
qua một lần cơ bản sẽ không quên.
Tháp chuông lớn nằm giữa đảo
Lạc Dương lần nữa vang lên tiếng chuông, tiếng chuông hùng hậu xa xăm
trong sắc chiều vang xa, nhuộm chút ưu sầu lên Vùng Đất Hoàng Hôn không
phân ngày đêm này. Mỗi một phút mỗi một giây, mọi người đều đang đi đến
tử vong.
Tề Lạc Nhân yên lặng thở dài, dừng chân nhìn về hướng
tháp chuông, giờ này khắc này, e rằng rất nhiều rất nhiều người cũng như cậu vì sinh tồn mà lo lắng. Ở nơi nguy cơ tứ phía này, trong thế giới
ăn bữa hôm lo bữa mai, bọn họ thậm chí đến cả cách rời đi cũng không có. Bọn họ cũng như nhau không chút dũng cảm dùng cái chết đi nghiệm chứng
bản thân phải chăng sẽ nhờ vậy mà trở về hiện thực, chỉ đành ở nơi đây
vì sinh tồn mà tranh đấu.
Trong cảnh sắc chiều hôm, Tề Lạc Nhân mắt thấy một con chim lớn màu đen từ đằng xa bay qua, dừng lại cạnh cậu.
Nương chút ánh sáng có phần mờ tối, Tề Lạc Nhân nhận ra, con chim này không giống hải âu, ngược lại trông giống chim ưng.
Nơi đây cũng có chim ưng sao? Tề Lạc Nhân một bên hoài nghi, một bên nghiêm túc nhìn chằm chằm con chim.
Con chim đấy bình tĩnh đứng trên tường vây, đột nhiên ngẩng cổ, thâm trầm
nói: "Nhân loại, cùng ta ký kết khế ước trở thành người được chọn nào!"
"...!!!"
Sắc mặt Tề Lạc Nhân đại biến, kinh nghi bất định nhìn con chim, con này
biết nói chuyện! Đây thật sự là chim sao?! Hay là nói cậu đụng phải
nhiệm vụ ẩn tàng gì?
"Khế ước gì?" Tề Lạc Nhân tận lực để biểu
hiện chính mình được trấn định lãnh tĩnh, ít nhất thoạt nhìn không giống một tên ngốc vừa lừa liền mắc mưu.
Ánh mắt sắc bén của đại điểu
thâm trầm nhìn cậu, một người một chim bốn mắt nhìn nhau, ngay lúc cậu
cho rằng mình sẽ cùng con chim này đối mắt đến thiên hoang địa lão thì,
nó đột nhiên phát ra tiếng cười cổ quái: "Khà khà, lừa ngươi đấy."
Trong phút chốc, một cỗ sát ý mãnh liệt sinh ra trong lòng Tề Lạc Nhân ----- Cậu phải đem con chim đần này nướng chui!
Tề Lạc Nhân lấy túi [Khẩu lương khiến người yêu thích], túm một nắm ném
xuống đất, thoạt nhìn khẩu lương tướng mạo bình bình lại toát ra hương
thơm mê người, cho dù Tề Lạc Nhân đã ăn uống no đủ rồi cũng có xúc động
muốn quỳ rạp trên mặt đất liếm một miếng.
Con chim quái lạ vỗ
cánh bay xuống, mấy đớp liền đem khẩu lương dưới đất ăn đến sạch sẽ, sau đó kê to quang quác yêu cầu Tề Lạc Nhân cho thêm.
Con chim này
rốt cuộc bị sao vậy? Rốt cuộc có phải là NPC nhiệm vụ không? Tề Lạc Nhân đang xoắn xuýt có nên lại ném một nắm cho nó, nhưng khẩu lương tổng
cộng cũng chỉ có 30 phần, vừa rồi đã dùng hết 1 phần, cậu có chút do dự.
Đúng ngay lúc này, đằng xa truyền đến tiếng còi vang dội, con chim lạ chần
chừ một chút. Lần nữa vỗ cánh bay lên, một bên liên tục quay đầu nhìn
cậu, một bên bay đến phương hướng tiếng còi truyền đến.
Chẳng lẽ
chủ nhân con chim này mới là NPC mấu chốt? Tề Lạc Nhân đem khẩu lương
cất vào balo đồ, nhanh bước đuổi theo, đường mòn rắc rối phức tạp làm
việc cậu truy tung rất không thuận lợi, rất nhanh cậu đã để mất dấu con
chim đó.
Lúc đánh vòng về hẻm nhỏ, Tề Lạc Nhân đột nhiên dừng
bước chân: sâu trong hẻm nhỏ cách đó không xa, nơi được tà dương chiếu
sáng, xác chết nằm lê lết đầy đất. Mùi máu tươi đặc sệt phả thẳng vào
mặt, hun đến mức cậu phải lùi về sau vài bước. Trước mắt không nghi ngờ
gì là hiện trường án mạng, xác chết bừa bộn tính chừng 7, 8 cỗ nhưng lại không có một người sống.
Nội tâm Tề Lạc Nhân lần nữa bem nhau,
cậu nghi ngờ hung thủ sẽ quay trở lại, cậu tốt nhất nên giả vờ gì cũng
chưa thấy, lập tức xoay người rời khỏi. Nhưng trốn tránh thì có tác dụng ư? Một âm thanh khác đang trào phúng cậu: Ngươi cho rằng nơi đây còn là thế giới hiện thực hòa bình nữa sao? Nếu trốn tránh liền có thể bình an vô sự mà sống, vậy tại sao còn có người sẽ bí quá hóa liều mà đi cướp
phi thuyền?
Coi như là cầu phú quý trong nguy hiểm đi! Tề Lạc
Nhân hạ quyết tâm, ở đây đợi thêm lát, xác định không ai quay lại, lúc
này mới cắt tay áo bịt mặt đề phòng bị người khác thấy chân diện mục, dè dặt tiến lên trước kiểm tra.
7 cỗ thi thể phân thành 2 nhóm rõ
ràng, trong đó có nhóm 5 người đều là nam, mặc trang phục không đáng chú ý nhưng đều mang theo vũ khí, vết thương chí mạng đều lưu loát dứt
khoát, xem ra kẻ gây án là một cao thủ. Nhóm khác là hai nữ, tướng mạo
tương tự nhau, hẳn là một đôi chị em, thoạt nhìn vừa mới 17, 18 tuổi.
Hai người này đều không có vũ khí, vết thương trên người cũng vô cùng
ngổn ngang, tựa như sau khi không ngừng tránh né vẫn bị tàn nhẫn sát
hại.
Theo phán đoán của cậu, cậu hoài nghi sau khi năm người đàn
ông này truy sát thành công đôi chị em, bị một người vô danh nào đó giết chết ----- cậu nhìn thấy trên đất còn có mấy dấu chân mơ hồ còn sót
lại, rải sâu vào trong ngõ nhỏ, dần dần trở nên nhạt đi rồi mất hẳn dấu
vết.
Mấy người đàn ông này trên người ngoại trừ vũ khí và đồ ăn
không mang theo đồ gì khác, diện mạo người phương Tây, thoạt nhìn hẳn là NPC, đôi chân ngồi chồm hổm của cậu đã tê rần, lại cúi người kiểm tra
đôi chị em chết thảm.
Trong đó trên mu bàn tay một cô gái còn có
đồ đằng thoạt nhìn giống với hoa văn màu nào đó, ngón tay Tề Lạc Nhân vô ý chạm trúng lên bề mặt một cái, tiếp theo chuyện ngoài ý muốn phát
sinh ----- Đồ đằng hoa văn sắc màu vậy mà như phát bỏng xuất hiện trên
tay cậu! Mà nhắc nhở hệ thống cũng nháy mắt xuất hiện!
[Người
chơi Tề Lạc Nhân, kích phát nhiệm vụ đặc thù: Hiến Tế Phù Thủy. Sau 7
ngày nhiệm vụ chính thức bắt đầu ở Làng Maca, xin đến Làng Maca trước
khi nhiệm vụ bắt đầu, sau khi di chuyển đến địa điểm nhiệm vụ thời gian
sinh tồn sẽ tạm dừng cho đến khi nhiệm vụ kết thúc. Quá hạn chưa đến xem như nhiệm vụ thất bại, khấu trừ Số Ngày Sinh Tồn: 100 ngày.]
Thật sự có nhiệm vụ? Tay phải Tề Lạc Nhân che lại đồ đằng hoa văn sắc màu
trên tay trái, sắc mặt ngưng trọng. Cậu hiện tại căn bản không có thời
gian dư thừa để lãng phí, còn không biết Làng Maca đó rốt cuộc nằm ở nơi chết tiệt nào nữa!
Tề Lạc Nhân nắm chặt thời gian lục lọi một
chút di vật trên người hai cô gái bị giết hại này, đáng tiếc là trên
người hai người thế nhưng chả có tí tẹo manh mối nhiệm vụ! Đây là bất
hợp lý! Hai cô gái này thậm chí hành lý đựng đồ ăn hay nước đều không
có, thật là giống như... đã bị người lục qua một lần!
Tề Lạc Nhân cau mày, liếc nhìn trên tay khác của người chết không có đồ đằng, đột
nhiên nghĩ đến: Nếu như hung thủ giết chết mấy người đàn ông đó, thế có
giống cậu nhận được nhiệm vụ này không? Vì vậy người nọ đem đồ vật trên
người hai cô gái đó toàn bộ mang đi, cùng với manh mối nhiệm vụ.
Mọi thứ nếu đúng thế thì có nghĩ thông được, nhưng cứ như vậy, cục diện cậu phải đối mặt liền càng thêm nguy hiểm. Nhiệm vụ này chắc chắn không
phải nhiệm vụ 1 người, nhưng cũng không phải nhiệm vụ đoàn thể, bởi vì
cậu không nhận được bất cứ nhắc nhở có thể tổ đội, nhưng nhiệm vụ này
rất có thể trong đó có người chơi khác tham gia, cậu cũng không cảm thấy rằng đến lúc đó bọn họ sẽ là đồng đội, có lẽ đây là một nhiệm vụ có
tính chất đối kháng.
Tề Lạc Nhân càng nghĩ càng thấy đau đầu, dứt khoát đứng dậy, chà loạn dấu chân chính mình lưu lại trên đất, mới từ
hẻm nhỏ rời đi.
Vẫn là đi tìm Tô Hòa hỏi thăm ý kiến cậu ta đi, ít nhất phải biết rõ ràng cần sao mới đến được địa điểm nhiệm vụ.
Ngay sau khi cậu rời đi không lâu, hiện trường án mạng lại bị một người chơi phát hiện, người đó rất nhanh đã báo cáo cho Sở Thẩm phán. Nếu Tề Lạc
Nhân còn ở đây, cậu đại khái có thể nhận ra Arx - người có duyên gặp mặt một lần trên phi thuyền - đang dẫn đội đến đây.
"Bảy người bị
hại đều là NPC, bất quá vết thương có sự khác biệt rõ ràng. Vết thương
trên người chết nam đều là vết đao, xuống tay quả quyết dứt khoát, gần
như là một kích toi mạng nhưng từ phương hướng miệng vết thương mà xem,
người gây án dùng hẳn là song đao. Mà hiện trường lại không có hung khí
gây án. Miệng vết thương trên người nữ mất trật tự, từ miệng vết thương
phán đoán hẳn là vũ khí mang theo của những người chết nam. Hiện trường
phát hiện được có 2 người từng đến, một người từ cuối hẻm rời đi, lưu
lại dấu chân hoàn chỉnh, người khác từ cửa ra vào hẻm rời đi, dấu chân
bị tiêu hủy." Nhân viên chấp hành Sở Thẩm phán đi cùng báo cáo Arx.
Bước chân Arx dừng ở trước dấu chân Tề Lạc Nhân, dấu vết cậu để lại trước
khi đi đã bị Tề Lạc Nhân chà loạn, khó mà phán đoán thân cao thể trọng
và tư thế đi đứng, Arx chỉ ở mặt đất quét mắt một cái.
"Cần đi truy tra không?" Nhân viên chấp hành đi cùng hỏi.
"Bỏ đi, chuyện rách của NPC, lười quản, việc của Sở Thẩm phán đã đủ nhiều
rồi." Arx bộ dạng uể oải nói, thần sắc biếng nhác lười chảy thây nhưng
lời nói ra lại khiến người đi cùng giật nẩy người, "Trực tiếp đi hỏi
'hung thủ' là được."
"Anh biết hung thủ là ai? Vết chân và miệng vết thương này còn chưa qua so sánh mà!" Một người chấp hành khác kinh ngạc.
Arx cười lạnh một tiếng, chỉ vào lông vũ đang dính trong một bãi máu nằm
trong góc xó không dễ phát hiện: "Nuôi chim, song đao, thân thủ tốt, tôi cũng không tin trên đảo Lạc Dương còn có người thứ hai giống thế."