Bởi vì trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tề Lạc Nhân bỏ đi suy nghĩ tìm bác sĩ Lữ, ngược lại nhanh chân đi đến khách sạn Tô Hòa dừng chân,
rất nhanh liền đến được nơi đó.
May mắn là Tô Hòa đang ở đây, bác sĩ Lữ cũng thế, hắn đang cao hứng bừng bừng biểu diễn cho Tô Hòa xem
thẻ vật phẩm bản thân nhặt được: [Nơi này có Wi-fi miễn phí] Đây là một
đạo cụ thần kỳ, mọi người sẽ thường sản sinh cảm giác thân thiết với nó, sẽ tự nhiên mà tụ lại xung quanh nó. Đương nhiên, chỉ cần nó hoạt động
như thường, sẽ không ai để ý nó từ đâu đến, mọi người sẽ tự động xem nhẹ nơi phát ra, hơn nữa rất dễ dàng quên đi người sở hữu đạo cụ này, bắt
đầu chuyên chú vào sự (điện) việc (thoại) bản thân. Một khi người sở hữu bỏ đi một khoảng cách nhất định, mọi người sẽ kìm không đặng tìm kiếm
hắn. Chỉ cần đang trang bị nó, xung quanh NPC và người chơi đều sẽ ôm
lòng hảo cảm nhất định với bạn. (Thời gian sử dụng còn lại 88 tiếng)
"Tôi đi trên đường nhìn thấy góc tường có một tấm thẻ thế này, liền nhặt
lên, không biết ai đánh mất nữa." Bác sĩ Lữ đem thẻ vật phẩm từ trong
tay Tề Lạc Nhân đoạt lại, vui vẻ cắm vào khe thẻ.
Tề Lạc Nhân
không cầm nổi lòng lại gần bên cạnh bác sĩ Lữ thêm một bước, quên mất
bản thân muốn nói gì với hắn, xoay sang nói với Tô Hòa chuyện của mình.
Tô Hòa kiên nhẫn nghe cậu nói hết, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây rất rõ
ràng là nhiệm vụ phát sinh ở thế giới Ác Mộng, từ tên gọi nhiệm vụ mà
xem, tôi hoài nghi cái này cùng tín ngưỡng Ác ma có quan hệ với nhau."
"Hả? Ác ma?" Bác sĩ Lữ run cả người, có chút thương hại mà nhìn Tề Lạc Nhân.
Nhưng rất tiếc rằng, đại khái là bởi vì công năng thẻ vật phẩm, hai người đều không chú ý hắn lắm.
"Hiến tế phù thủy, nghe ra hẳn là hướng đến ác ma hiến tế để đạt được sự che
chở hoặc là sức mạnh. Theo như cậu nói rất có thể không dừng ở việc chỉ
một mình cậu nhận được nhiệm vụ, như vậy đại khái là một nhiệm vụ hướng
đến nhiều người chơi, giữa mọi người rất có thể sẽ bùng nổ mâu thuẫn,
chuyện này với người mới như cậu mà nói rất bất lợi." Tô Hòa nói.
"Tôi biết..." Tề Lạc Nhân cười khổ, "Coi như đánh không lại, chỉ cần SL đại
pháp không cooldown, tôi vẫn là có lực liều mạng. Lần trước ở thôn tân
thủ giải quyết kẻ cuồng giết người cho tôi chút dẫn dắt, chỉ cần tôi tàn nhẫn quyết tâm dùng phương pháp đồng quy vu tận, dưới tình huống đối
thủ bất ngờ không kịp đề phòng hẳn là thoát được."
Tô Hòa tán
thưởng gật đầu: "Cậu có thể rất nhanh phát hiện được diệu dụng thẻ kỹ
năng của mình, này rất tốt. Rất nhiều người cho rằng thẻ kỹ năng bản
thân đạt được cũng chả có tác dụng gì, kỳ thực chỉ là cách dùng không
thích đáng. Tôi cho cậu chút gợi ý, SL đại pháp của cậu muốn hoàn thiện
được, ít nhất còn cần phải phối hợp với một tấm thẻ kỹ năng loại cảm ứng hoặc dự báo, có thể sớm cho cậu cảnh báo nguy hiểm. Muốn phát huy đầy
đủ hiệu năng của nó, cậu có thể bắt tay từ hai hướng, một là giống như
cậu nói, đấu pháp đồng quy vu tận; cái còn lại là kỹ năng loại bùng nổ,
cùng loại với thiêu đốt sinh mệnh đề thăng lực chiến đấu, cũng chính là
kỹ năng đó của Tiết Doanh Doanh. Bởi vì cậu không cần phải suy nghĩ đến
hậu quả sử dụng kĩ năng bùng nổ, vì vậy loại kĩ năng này vô cùng thích
hợp với cậu. Nhưng cân nhắc đến thẻ kỹ năng lấy được trong nhiệm vụ có
tính ngẫu nhiên nhất định, vì vậy vẫn là đề nghị cậu gom nhiều chút Số
Ngày Sinh Tồn, sau đó đi Phòng giao dịch đổi."
Tề Lạc Nhân nghe đến ngơ ngác, nửa ngày mới lẩm bẩm nói: "Thì ra còn có thể như thế..."
Tô Hòa mỉm cười: "Còn hơn cả chút này. Tôi từng nghe nói có người sở hữu
một tấm thẻ phục sinh, nhưng yêu cầu giá tiền phải chi là sinh mệnh
chính mình mới có thể phục sinh một người vừa mới chết. Vì vậy tuy công
năng rất thần kỳ, nhưng lại không có tính thực dụng bao nhiêu, sau cùng
bị người khác mua đứt với giá rất thấp. Cậu có từng nghĩ qua, kỹ năng SL của cậu phối hợp với loại thẻ có cái giá phải trả nặng nề này, sẽ có
hiệu quả ra sao chưa?"
Cái này ngay cả bác sĩ Lữ cũng phải há to
mồm: "Chúa tôi ơi, thì ra nó là kỹ năng thần thánh dường ấy! Thì ra Tề
Lạc Nhân mới là tên bật hack..."
Không, Tô Hòa mới phải, Tề Lạc Nhân nghĩ thầm.
"Liên quan đến địa điểm nhiệm vụ là Làng Maca, tôi kiến nghị cậu đi tìm tư
liệu liên quan, có thể sẽ có chút manh mối mà những manh mối này, thời
khắc mấu chốt có lẽ đủ cứu cậu một mạng." Tô Hòa không nhanh không chậm
mà truyền thụ kinh nghiệm bản thân.
"Muốn tìm tài liệu phải đến đâu?" Tề Lạc Nhân nghiêm túc hỏi.
"Vùng Đất Hoàng Hôn có thư viện, thanh toán chút thời gian có thể xem lướt
qua tư liệu, mặt khác trong số người chơi cũng có giao dịch các loại
tình báo tương tự, cậu có thể đi hỏi Trần Bách Thất, trong kinh doanh
của cô ta hẳn là có một hạng mục này." Tô Hòa nói.
"Đắt không..." Thân là một người mới nghèo mạt, cậu tương đối để ý chuyện này.
Tô Hòa cười: "Cô ta là một người thích kinh doanh dài hạn, nếu như ưng
tiềm lực của cậu, cô ta sẽ không bận tâm đến tín dụng của cậu đâu."
Bác sĩ Lữ bị xem nhẹ rất lâu nói thầm: "Tín dụng? Cô ta cũng không sợ con nợ chết rồi kiếm không lại được?"
"Cô ta sẽ lấy lại nó từ con nợ còn sống." Tô Hòa nói
"Ui giời, cậu cuối cùng chú ý đến tôi rồi! Vừa rồi bắt đầu tiến hành hai
người các cậu liền không đếm xỉa gì tới tồn tại của tôi." Bác sĩ Lữ kinh ngạc, "Thẻ wi-fi này còn khá hữu dụng nha."
Tô Hòa mỉm cười,
bình tĩnh nói: "Nó đích xác sẽ hạ thấp cảm giác tồn tại của anh, nhưng
với người ngũ cảm nhạy bén mà nói, trình độ này cũng không có là gì."
Bác sĩ Lữ rút thẻ kỹ năng trong khe thẻ ra, thở dài: "Hừm, chung quy vẫn là thứ tốt đi."
Đến khi bác sĩ Lữ lấy thẻ kỹ năng ra, trong cảm giác của Tề Lạc Nhân hắn
mới trở nên sống lại, cũng không phải nói vừa rồi cậu không thấy bác sĩ
Lữ, chỉ là cảm giác tồn tại của bác sĩ Lữ bị hạ thấp, cậu vô tình mà xem nhẹ hắn.
"Nói mới nhớ,,, Tôi vẫn chưa biết tên đầy đủ của bác sĩ Lữ là gì đấy." Tô Hòa đột nhiên nói.
Tề Lạc Nhân chậm mất một nhịp mới ý thức được bác sĩ Lữ vốn không phải tên của hắn nha! Ở thôn tân thủ trước đó cậu hoàn toàn không chú ý vấn đề
này!
"Á... mấy thứ như tên này, một chút cũng không quan trọng,
ha ha ha ha ha, quên nó đi." Bác sĩ Lữ biểu tình xấu hổ mà khoát tay áo, ý đồ đem vấn đề này cứ thế bỏ qua.
Tề Lạc Nhân và Tô Hòa đối mắt nhìn nhau, sau đó im hơi lặng tiếng cùng bác sĩ Lữ tiến hành đấu mắt chằm chằm.
Một giây, hai giây, ba giây... 10 giây trôi qua, bác sĩ Lữ đầu hàng: "Tôi
nói tôi nói, các người đừng khủng bố nhìn tôi như thế chứ! Nhưng hai
người phải đảm bảo không được cười!"
"Tôi đảm bảo không cười." Tề Lạc Nhân phụng phịu nói.
"Tôi tận lực." Tô Hòa trừng mắt nhìn bác sĩ Lữ, này hoàn toàn là công kích bằng sắc đẹp.
"Được rồi, tôi tên Lữ Thương Thự..." Giọng bác sĩ Lữ rất nhẹ, nếu như không
nín thở ngưng thần thật sự không nghe rõ hắn nói cái gì.
Tề Lạc Nhân: "Phụt -----"
Tô Hòa: "Ha... Khụ khụ."
"Các người cười rồi, đồ lừa đảo." Bác sĩ Lữ u oán nhìn bọn họ, biểu tình nhỏ vô cùng ủy khuất.
"Không có ý gì đâu, nhưng thật là... Phụt." Tề Lạc Nhân lại không nhịn được
cười, dứt khoát buông tha giải thích cười đến thống khoái.
"Thương trong thương khố, Thự trong rạng sáng ban mai." Bác sĩ Lữ lại cường
điệu một lần, "Không phải con chuột hamster kia đâu!"
Nhưng bất
luận hắn giải thích thế nào, Tề Lạc Nhân và Tô Hòa vẫn là một nụ cười
hiểu rõ, nhìn đến mức bác sĩ Lữ càng nghiến răng ken két: "Tôi cảnh cáo
hai người, không được gọi bằng tên kia! Phải tôn trọng mà gọi tôi là bác sĩ Lữ biết chưa! Tôi thế nhưng sau này là người sẽ mở y quán làm Thần
Y, không nên đắc tội Thần Y biết không hả!"
"Cách nghĩ này ngược lại không tồi." Tô Hòa tán thưởng nói.
"Thì đó, tôi đọc sách nhiều năm đến thế còn cực khổ bức bách thi cho được
giấy chứng nhận tư cách hành nghề bác sĩ không phải vì đến trò chơi
khủng bố này làm pháo hôi đâu!" Bác sĩ Lữ xu thế tức giận tràn đầy nói.
"Làm cho tốt." Tô Hòa vỗ vai trái bác sĩ Lữ.
"Xem trọng anh lắm." Tề Lạc Nhân vỗ vai phải bác sĩ Lữ.
Hai người một trái một phải đem bác sĩ Lữ kẹp ở chính giữa, phản ánh hoàn
hảo sự chênh lệch chiều cao giữa phần cao và phần giữa ở cả hai bên,
nhưng làm bác sĩ Lữ phiền muộn không nhẹ.
"Nguyền rủa các người không có em gái mềm mại..." Bác sĩ Lữ cằn nhằn nhắc mãi.
"Tôi thích ngự tỷ xinh đẹp có thể đấm đá hơn." Tề Lạc Nhân lời nói thấm thía mà khuyên nhủ bác sĩ Lữ, "Em gái mềm mại phối với chuột hamster không
có tiền đồ đâu, kiến nghị anh thay đổi thẩm mỹ một chút."
Bác sĩ Lữ cả người phát điên.
"Thì ra Lạc Nhân thích kiểu này à." Tô Hòa giật mình.
Tề Lạc Nhân dùng sức gật đầu. Đại khái bởi vì khiếu thẩm mỹ từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ mẹ rồi, cậu phi thường yêu thích con gái độc lập có tâm sự nghiệp, đối với em gái mềm mại nhu nhược tuy rằng sẽ chăm sóc nhưng
không có cảm giác gì đặc biệt, cậu lại thuận miệng hỏi: "Còn cậu thì
sao?"
"Tôi khá thích kiểu con trai dễ thương." Tô Hòa mặt đầy nghiêm túc nói lời kinh người.
"...!!!" Bác sĩ Lữ thân là shota hợp pháp "soạt" một tiếng trốn sau lưng Tề Lạc
Nhân, Tề Lạc Nhân nhìn biểu tình Tô Hòa cũng bất thường.
"Đương nhiên, lừa hai người đấy." Tô Hòa cười tủm tỉm nói.