Bữa cơm tối kết thúc trong tán gẫu. Thời gian đã 7 giờ tối rồi, nhưng ở
Vùng Đất Hoàng Hôn lại khó từ ánh sáng để phán đoán thời gian, chỉ có
tiếng chuông xa xôi cùng đồng hồ quả quýt của Tô Hòa có thể nói cho bọn
họ biết bây giờ là mấy giờ.
"Tôi dẫn mọi người đi một chuyến đến
Phòng giao dịch, tuy mọi người tạm thời vẫn chưa đối hoái được vật phẩm
và thẻ kỹ năng trong đấy, nhưng phòng giao dịch có thể xin phòng trống,
sau đó tôi lại dẫn mọi người đến Trung tâm Nhiệm vụ tìm hiểu một chút
làm sao tiếp nhận nhiệm vụ, chuyện về sau phải xem mọi người rồi." Tô
Hòa đứng dậy và thanh toán hóa đơn, nói với ba người.
"Anh phải đi rồi sao?" Tiết Doanh Doanh nghe ra được ý đi trong lời nói cậu ta, lập tức bất an đứng dậy.
Trong lòng Tề Lạc Nhân cũng lo sợ, thấp thỏm nhìn Tô Hòa.
"Qua mấy ngày nữa tôi phải về Vùng Đất Bình Mình, nơi đó tạm thời mọi người
chưa đến được. Nếu muốn thường trú tại Vùng Đất Bình Minh phải hoàn
thành được một loạt nhiệm vụ khiêu chiến, vì vậy đa số người sống ở nơi
đó đều là NPC." Tô Hòa dẫn ba người ra quán ăn.
Đảo Lạc Dương
đắm chìm dưới nắng chiều phảng phất như một mộng cảnh huyễn ảo, mọi
tưởng tượng hoang đường đều sẽ phát sinh ở nơi đây.
"Tôi sẽ nghỉ
ngơi hai ngày ở Vùng Đất Hoàng Hôn, sau đó trở về. Hi vọng có một ngày
có thể ở Vùng Đất Bình Minh gặp được mọi người, tôi tin sẽ có ngày đó."
Dưới tà dương, bóng người Tô Hòa thon dài thẳng tắp bị kéo dài vô hạn,
lưu lại một bóng lưng khiến người khác khó mà quên được.
- ----
Dưới sự giúp đỡ của Tô Hòa ba người ở Vùng Đất Hoàng Hôn đã thu xếp ổn thỏa, tuy bọn họ rút được nơi ở ngẫu nhiên phân tán ở các địa điểm khác nhau
trên đảo Lạc Dương, nhưng xét thấy toàn bộ đảo Lạc Dương cũng không lớn, vì vậy qua lại vẫn là rất thuận tiện.
Tề Lạc Nhân từ Phòng giao
dịch rút ngẫu nhiên được căn nhà ở bờ Tây đảo Lạc Dương, cùng quán trọ
Tô Hòa tạm thời dừng chân cách nhau rất gần. Vì vậy cậu sau cùng được Tô Hòa dẫn đi quen đường, trước lúc chia tay Tô Hòa hữu hảo nói ngủ ngon
với cậu, lưu lại một mình Tề Lạc Nhân đứng trước nhà tạo dáng như là
người Hobbit.
Tề Lạc Nhân đứng trước cửa trầm tư một hồi, dùng chìa khóa mở ra căn nhà thuộc về bản thân.
Chủ nhân trước của gian nhà này hẳn là một người tương đối lười nhác, từ
hoàn cảnh trong nhà là một đoàn rối nùi có thể biết được. Bởi vì oán
thầm một người chết có phần không được phúc hậu lắm, Tề Lạc Nhân vẫn là
khống chế bản thân, mạnh mẽ chống đỡ đại não bởi vì mệt mỏi mà đầu óc
không tỉnh táo, đem phòng ngủ thu dọn gọn gàng.
Hoa trên bệ cửa
sổ phòng ngủ sớm đã chết héo, trên giường đã tích một tầng bụi dày, Tề
Lạc Nhân đem chăn đệm quấn lại ném xuống đất, bụi bặm bay đầy khắp
phòng, làm cậu sặc đến một trận ho khan.
Trong tủ âm tường tìm
được một cái chăn mỏng coi như sạch sẽ, mí mắt Tề Lạc Nhân đang đánh
nhau tưng bừng đã không quản được nhiều nữa, cậu đã gần 24 tiếng chưa có giấc ngủ đầy đủ nên nhanh chóng tắm rửa, sau đó cả người nằm ngã lên
giường, gần như lập tức rơi vào trong giấc ngủ.
Giấc ngủ này say
nồng khoan khoái đầy thoải mái, sâu đến mức ngay cả chút mộng mị cũng
không đến làm phiền. Đợi đến khi Tề Lạc Nhân tỉnh dậy, ngoài cửa sổ như
cũ là hoàng hôn nặng nề, cậu trong lúc nhất thời có chút không rõ chính
mình thân ở phương nào, cậu ngốc ngây nằm trên giường một hồi, mới nhớ
ra nơi đây đã không còn là nhà của cậu nữa.
Cậu trong thế giới này đối diện với nguy cơ tứ phía, mỗi một phút trôi qua đều là đang thiêu đốt sinh mạng chính mình.
Cậu vô tình nhìn thấy thời gian còn thừa của mình: "9 ngày 7 tiếng 28 phút."
Tâm tình vui sướng vì một giấc ngủ ngon thoáng cái bị cọ trở về mức thấp
nhất, Tề Lạc Nhân cào tóc, không tình không nguyện đứng lên, bắt đầu dọn dẹp mạch não.
Nhân viên công tác của Phòng giao dịch rất kính
nghiệp, tuy ba người họ căn bản mua không nổi bất cứ tấm thẻ nào, nhưng
vẫn nhiệt tình cung cấp phục vụ cho bọn họ. Người nọ nói với bọn họ,
những căn nhà nơi đây đều là dựa theo yêu cầu phân phối, mỗi một người
mới đều ngẫu nhiên được phân một nơi dừng chân, cho đến sau khi họ chết
mới bị thu lại, chuyển cho một người mới khác. Nếu bản thân có yêu cầu
đặc thù gì với căn nhà, cũng có thể thông qua các phương thức giao dịch
đổi lấy.
Không chỉ là nhà, bất cứ đồ ăn, vũ khí, thẻ kỹ năng, thẻ vật phẩm đều có thể giao dịch lẫn nhau. Loại giao dịch này được nghiêm
khắc khống chế, nếu lấy danh "giao dịch" mà cướp đoạt đồ người khác,
nhất định sẽ bị trừng phạt, giao dịch cũng không thể thành lập.
Giống như tối qua Tô Hòa mời họ ăn cơm, cậu ta thanh toán hóa đơn không phải
bằng tiền, mà là thời gian, Tề Lạc Nhân nhớ là hóa đơn tổng cộng: 6
tiếng 17 giờ. Sau khi ký tên trực tiếp khấu trừ, bởi vì quán ăn là kinh
doanh hợp pháp, vì vậy giao dịch thành lập. Nhưng tựa như hai tên cướp
trên phi thuyền, dùng "khế ước" giao dịch Số Ngày Sinh Tồn của họ, đó
hiển nhiên thuộc về giao dịch vô pháp thành lập, nhưng mà mấy tên đó dựa vào khế ước Ác Ma, dĩ nhiên có thể phi pháp đạt được Số Ngày Sinh Tồn
của người chơi khác, này không nghi ngờ gì là vô cùng nguy hiểm.
Tề Lạc Nhân lật một quyển bút ký do chủ cũ lưu lại, ngồi trên giường đem cốt truyện bản thân đã chơi qua ghi chép lại.
Bối cảnh lớn y như đúc, lúc cậu chơi game rất nhanh thì tìm được một con
đường hư hư thực thực của chủ tuyến. Tiến đến Giáo đình Thánh thành bị
đánh chiếm 22 năm trước, sau đó ở nơi đấy đạt được kết BE đầu tiên cũng
như là cuối cùng. Nhưng trước đó, cậu vẫn là trong thế giới Ác Mộng đã
tiến hành không ít nhiệm vụ nhánh.
Nếu nói thế giới Ác Mộng và
trong trò chơi y chang nhau, nói không chừng những nhiệm vụ nhánh này có thể kích phát được. Hôm qua Tô Hòa mới giảng cho bọn họ "nhiệm vụ" nơi
đây đích xác đã bao hàm 2 loại lớn: nhiệm vụ thế giới Ác Mộng và các
nhiệm vụ yêu cầu đi đến các phó bản khác, mà nhiệm vụ trong trò chơi Ác
Mộng là trực tiếp có thể cải biến tiến trình thế giới ----- Truyền
thuyết 3 năm trước 3 vị Ma Vương lần nữa mở ra thông đạo Nhân Gian Giới, trong đó có bóng dáng của người chơi.
Trước mắt Tề Lạc Nhân
không dám nghĩ chuyện xa đến thế, việc cấp bách hiện tại của cậu là
tranh thủ thời gian tiếp nhận một nhiệm vụ đơn giản kiếm nhiều Số Ngày
Sinh Tồn một chút, an ổn sống sót trong thế giới này, sau đó lại chầm
chậm cách xa những mưu toan.
Sau khi đem cốt truyện mình từng
chơi qua viết ngoáy ghi chép lại xong, Tề Lạc Nhân thu hồi giấy và bút,
lần nữa nằm trên chiếc giường trầm tư.
Tối qua bọn họ có hỏi Tô Hòa, tại sao bọn họ bị trò chơi này chọn trúng, tiêu chuẩn chọn lựa của nó rốt cuộc là gì.
Lúc vấn đề này được hỏi ra, nội tâm cậu vô cùng thấp thỏm, cậu lo lắng bởi
vì bản thân chơi qua , vì vậy mới bị kéo đến đây, thậm chí liên
lụy cả bác sĩ Lữ, Tiết Doanh Doanh và những người đã chết kia cũng bị
cuốn vào trò chơi cùng cậu, tâm tình cậu bởi vậy một mực trong lòng ẩn
ẩn sự hổ thẹn.
"Lại là một vấn đề khó trả lời đây." Tô Hòa cười
lắc đầu, "Kỳ thực chúng tôi cũng không rõ đến cùng vì sao chính mình bị
chọn trúng, nhưng từ những người chơi gia nhập trò chơi trước mắt mà
nói, tuyệt đại đa số đều là loại hình trẻ tuổi có tiềm lực, năng lực
tiếp thu mạnh, với lại là từng nhóm một gia nhập. Cũng chính là nói, ở
thời gian riêng biệt, địa điểm nào đó sẽ biến thành thôn tân thủ, cũng
giống như bệnh viện mọi người đã vượt qua, một bộ phận người trong bệnh
viện khi đó sẽ bị chọn, đi vào trong thế giới đó mà bệnh viện đã trở
thành thôn tân thủ, từ nay trở thành người chơi luân hồi ở thế giới Ác
Mộng, từ trước mắt mà xem những nơi có lưu lượng người đông như trường
học, bệnh viện, trạm xe, siêu thị đặc biệt dễ biến thành 'thôn tân
thủ'."
"Vậy cơ thể chúng ta thì sao? Là cùng tiến vào trò chơi,
hay là lưu lại ở bên ngoài? Tiến vào trong đây chỉ là một dãy số liệu?"
Bác sĩ Lữ thân là bác sĩ, với vấn đề này càng thêm quan tâm.
Tô
Hòa lại lần nữa lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm về vấn đề này. Về
sau mọi người sẽ được mở mang kiến thức các loại kĩ năng đa dạng chủng
loại, có người thậm chí có thể nghiêng trời lệch đất, khởi tử hoàn sinh, đợi anh chứng kiến qua kì tích như thế, nội tâm anh tự nhiên sẽ có phán đoán, về phần là đúng là sai, với những người đấu tranh cầu sinh nơi
đây mà nói, có ý nghĩa sao?"
Cuộc trò chuyện đêm đó khiến ba tân
nhân đối với cảnh ngộ của mình hiểu biết càng thêm sâu, loại áp lực hít
thở không thông đâu đâu cũng có như bao phủ ở đỉnh đầu mỗi người, khiến
người ta vô cùng bực bội.
Tề Lạc Nhân như cũ không rõ, cậu có
phải người chơi duy nhất chơi qua không, cậu không dám khẳng
định, càng không dám tự tiện đi chứng thực, cho dù là Tô Hòa cậu tin
tưởng, cậu cũng không dám tiết lộ mảy may, lại nói, Tô Hòa rất nhanh đã
phải đi rồi...
Tuy thời gian ở chung rất ngắn ngủi, nhưng Tô Hòa
đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu, sự thần bí của cậu ta, vẻ thong dong của cậu ta, sự cơ trí của cậu ta, mọi thứ đều thành lập trên thực lực
cường đại của cậu ta, một người như thế nguyện ý vì một được cậu cứu
giúp (đối phương căn bản không yêu cầu cứu giúp) mà lưu lại giúp đỡ bọn
họ dẫn dắt bọn họ, cậu đã vô cùng cảm kích rồi, căn bản không tiện yêu
cầu nhiều hơn.
Giống như Tô Hòa đã nói, bọn họ nhất định sẽ lần nữa gặp lại nhau.
Hi vọng ngày đó, cậu đã trở thành một người cường đại giống cậu ta.
Thời gian cho Tề Lạc Nhân cảm kích cũng không nhiều, rất nhanh cậu liền phấn chấn, đem căn nhà quét tước một lần, tuy việc nhà cũng không phải sở
trường ra sao, nhưng hàng năm sống cuộc đời của "cún" cậu đã luyện thành một bộ phương pháp quét dọn cấp tốc rồi.
Không dễ dàng gì đem đồ vật trong nhà sắp xếp đâu ra đó, bụng Tề Lạc Nhân đã kêu réo ục ục rồi, trong phòng bếp trái lại còn một ít đồ ăn chủ cũ để lại ----- đã trở
nên nông nỗi liếc mắt nhìn thôi cũng có cảm giác bị trúng độc.
Tề lạc Nhân chỉ có thể ra ngoài kiếm ăn, thuận tiện đến dạo vòng vòng nơi
nhiệm vụ, xem xem đã có nhiệm vụ gì thích hợp cho tân nhân như cậu chưa, nếu như khen thưởng phong phú một chút càng tốt.
Bước ra khỏi
nhà, đảo Lạc Dương giữa trời chiều vẫn như cũ phong cảnh như họa, Tề Lạc Nhân hít thở không khí hỗn loạn mùi dầu máy với gió biển nơi đây, tiếng máy móc vù vù là tượng trưng cho văn minh nơi này, cũng là lực lượng
cho nhân loại sinh tồn.
Mà cậu, cũng sẽ sống ở đây!
"Ùng
ục ục..." Bụng đói trống rỗng phát ra âm thanh kháng nghị, đả kích cõi
lòng đầy ý chí của Tề Lạc Nhân mới tạo thành, cậu bất đắc dĩ sờ da bụng
xẹp lép: đói bụng thật đó, vẫn là trước ăn chút gì đó đi.