Tất cả người thí nghiệm đều tỉnh táo, trước khi đến không biết đã cãi cọ chuyện gì, cũng không biết là cố ý gây rối hay vì oán hận chất chứa đã
sâu, song sắt bị đập vào đong đưa kẽo kẹt, mặc dù nhân viên trông coi đã lớn tiếng quát tháo dùng gậy chích điện đập lên song sắt nhưng tiếng
mắng chửi vẫn không đứt đoạn.
Tiêu Tê rời đi khiến căn cứ dấy lên phản ứng dữ dội, có thể thấy bình thường Đào Bách Khả đã bỏ không ít
công sức trên người hắn. Sau khi đập nát máy theo dõi và mất tích đám
người kia dứt khoát cử ra ba phân đội bắt đầu tiến hành lục soát từ
phòng thí nghiệm. Tiêu Tê đi được nửa đường đến chỗ phòng giam bị ép
buộc phải trốn vào trong một phòng tối, nghe thấy tiếng bước chân trong
hành lang hắn không thể rời đi.
Chỗ ẩn náu chẳng mấy chốc sẽ bị
lộ, những kẻ tìm kiếm sẽ không bỏ qua căn phòng nhỏ vừa nhìn đã thấy
đáng nghi này. Tiêu Tê ở trong bóng tối tập trung nhìn đồ đạc chất đống
bốn phía trong phòng tất cả đều là thùng giấy đã được mở ra, hắn tùy ý
mở một cái thùng ra xem bên trong, chỉ có ống tiêm, bông gòn và các loại vật phẩm khác, không có gì dùng được. Tiêu Tê cũng không có bản lĩnh
như Đông Phương Bất Bại ném kim tiêm giết người vô hình, hắn ghét bỏ cất đồ đạc vào lại bên trong thùng.
Nếu có người xông tới Tiêu Tê
cũng chỉ có thể gắng gượng mở một đường máu, đạp lên từng mạng người mà
sống sót. Hắn đã làm xong chuẩn bị, mặc dù không có bất kỳ vũ khí gì tay không chống lại vô số vũ khí nóng nhưng Tiêu Tê vẫn có tự tin không
thua đám người bên ngoài.
Hắn không nghĩ ra nguyên nhân gì khiến
ba đội nhân mã không tìm được mình, khi tiếng đế giày cọ xát với sàn đá
hoa dần dần đến gần, cơ thể hắn tạo thành tư thế tấn công và phòng thủ,
nhưng may mắn thay cho đến khi tiếng bước chân hỗn loạn dần biến mất
cũng không ai cố gắng mở cửa.
Đầu tiên hắn nghi ngờ trong phòng
này có gì đó nguy hiểm đến mức tất cả đều cho rằng không ai dám trốn ở
đây, sau đó bên tai truyền đến một tiếng động rất lớn, Tiêu Tê vịn tường chờ qua thời gian mặt đất rung chuyển nhịn không được cười hô hố một
tiếng.
Giỏi, xem ra Tây Tư Diên xách đại bảo bối qua đây?
Tiêu Tê rất hài lòng, không bao lâu sau hắn đẩy ra một khe cửa, trong hành
lang chỉ có ba người đang đứng quay lưng về phía hắn ghìm súng chạy về
phía trước, hắn lập tức nhân cơ hội này tựa vào vách tường khom lưng
chạy ra ngoài.
Tây Tư Diên bị nhớ mãi không quên cũng đang khom
lưng bước qua đống tàn tích nổ tanh bành, vết máu và bụi bẩn dính lên đế giày của anh, đôi giày đen như mực đã không còn nhìn ra màu sắc ban
đầu. Thực tế Tuân Thiên mới đúng là người có đại bảo bối, tuy rằng anh
ta chỉ có thể dẫn theo ba thuộc hạ nhưng đã lén lút rẽ vào nhà kho chôm
chỉa đống thuốc nổ còn hữu dụng hơn cả người sống.
||||| Truyện đề cử: Tô Đường |||||
Sự tồn tại của vũ khí hạng nặng khiến mọi người đều hết sức phấn khởi, Khỉ Ốm nghe tiếng nổ chỉ hận không thể theo nó lên trần xe hóng gió. Xe
việt dã chạy dọc theo con đường Thẩm Trạch Đồng vạch ra bí mật tiến về
phía trước, tài xế càng lái càng nghi ngờ họ đã bị ăn quả lừa năm lần
bảy lượt quay đầu để đội trưởng Tuân Thiên một lần nữa xác nhận tuyến
đường. Căn cứ ẩn trong núi, con đường được vạch ra là nơi vắng vẻ không
một bóng người, vết xe của người đi trước nông đến mức gần như không
nhìn thấy, trên đường đi Tây Tư Diên, Tuân Thiên và cả Bạch Nga phải
nhiều lần xuống xe dùng đèn pin kiểm tra cẩn thận, lúc này mới tìm thấy
một vài vết bánh xe được cố ý che giấu dưới lớp lá khô.
"Lúc
trước cậu làm gì thế?" Lần nữa lên đường Tuân Thiên nhịn không được hỏi
Tây Tư Diên, "Đội trưởng Tiêu nói nhà cậu bán cá, nhưng ngư dân cũng
được huấn luyện thân thủ như thế à? Còn cả em trai và em gái của cậu
nữa, cũng không phải người bình thường... Đến tột cùng gia đình cậu như
thế nào, tiện nói một chút không?"
Tây Tư Diên mở mắt đối diện
với một hàng trái phải toàn những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Lưu Huy và Khỉ Ốm từ trước đến nay đều là Tây Tư Diên nói gì sẽ tin cái đó, trong
lòng sinh viên đại học bình thường nào có ai chứa nhiều thuyết âm mưu
như vậy, hơn nữa cũng đều là những chuyện trước tận thế anh cũng không
ngại nói cho người khác, "Sau khi về hưu ông ngoại tôi thích câu cá,
nghề nghiệp lúc trước là sát thủ, đa số những kiến thức liên quan đều là ông dạy cho tôi, nỏ cũng là ông dạy. Em trai và em gái không rõ vì sao
lại có thiên phú về khoa học và sinh học, chắc là do đột biến gen...
chắc có liên quan đến sự giáo dục của mẹ kế? Tôi cũng không rõ lắm, từ
khi còn rất nhỏ tôi đã theo ông ngoại đến Trung Quốc không sống cùng họ, chỉ khi nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về."