"..." Anh phiền quá đó - bốn chữ này chỉ kém chưa viết thẳng lên mặt
Nhóc Câm, bước chân gã có chút do dự rất không muốn phải đi cả một hàng
lang dài để lấy nước cho cái tên trong phòng. Thực tế lượng nước uống
mỗi ngày của Tiêu Tê cũng được kiểm soát nghiêm ngặt không biết có phải
do Đào Bách Khả sợ hắn uống nước tự sát hay thức tỉnh dị năng hệ nước
rồi đại sát tứ phương hay không.
Tiêu Tê đối diện với ánh mắt
ghét bỏ của Nhóc Câm không nói gì thêm, hắn lười biếng nghiêng người tựa lên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần bày ra dáng vẻ thong dong bình tĩnh.
Trước đây hắn chưa từng đề nghị xin nước, hành vi bất thường của hắn tối nay
rất có thể sẽ khiến Nhóc Câm nghi ngờ, từ thái độ ít khi nói chuyện với
hắn của Nhóc Câm có thể dễ dàng nhận ra gã vẫn luôn cảnh giác với Tiêu
Tê, có thể là do tính cách của gã nhưng cũng có thể là do gã đã nhiều
lần được nhắc nhở về thân phận, năng lực và mưu mô của Tiêu Tê.
Nên hiện tại Tiêu Tê không muốn làm chuyện vô ích, thúc giục Nhóc Câm đi
lấy nước cho mình, sau mấy giây giằng co cuối cùng gã đàn ông rút đầu
khỏi cửa, vô tình khóa cửa lại.
Đề phòng hắn cứ như đề phòng mãnh hổ dã thú, khi ăn cháo hắn không may đánh rơi cái thìa cũng có thể tạo
ra một hồi nghị luận dài về thuyết âm mưu các kiểu. Tiêu Tê thất thần
một lúc, hắn buông ngón lỏng xiềng xích đang quấn quanh những ngón tay,
nằm lên giường lấy tay che lên ngực bên trái cố gắng làm chậm lại nhịp
tim của mình.
Đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Khỏi phải nói hắn, rất chờ mong.
"Không cho uống nước thì tôi, có thể tắt đèn luôn được không hả?" Tiêu Tê
thuần thục cầm dây xích đập mạnh lên thành giường tạo ra tạp âm thu hút
sự chú ý của Nhóc Câm, mười giây sau đèn trong phòng chợt tắt, bóng tối
bao phủ người đang ngồi trên giường. Bên ngoài cửa sổ vẫn sáng như ban
ngày thỉnh thoảng lại có một bóng người lướt qua, người bên trong căn cứ này nắm chặt thời gian không phân ngày đêm nghiên cứu bí mật của dị
năng, nếu nghiên cứu kháng thể virus zombie ít ra Tiêu Tê còn có thể cảm động từ tận đáy lòng nhưng đáng tiếc lại đưa nghiên cứu dị năng tiến
hóa lần hai lên hàng đầu nên hắn cũng chỉ có thể thở dài vô dụng.
Mấy phút trôi qua phòng thí nghiệm mờ tối vẫn chìm trong yên lặng, tiếng
hít thở của Tiêu Tê cũng càng thêm bình ổn. Thính giác của hắn vượt qua
cửa phòng đóng kín bám theo bước chân của nhân viên nghiên cứu, tiếng
ống nghiệm va chạm trong môi trường nuôi cấy vang leng keng, tiếng quần
áo ma sát vào nhau lúc đi lại, còn có cả tiếng các nhân viên nghiên cứu
cúi đầu nói thầm, trong tai người tiến hóa lần hai tất cả âm thanh đều
không thể trốn tránh, bị ép lột ra lớp phủ. Toàn bộ bí mật căn cứ của
Đào Bách Khả dùng hết toàn lực để che giấu đều bị Tiêu Tê nhìn rõ trong
mắt.
Hiện nay mọi âm thanh nghe thấy vẫn bình thường, bầu không
khí cũng không khác gì với thường ngày, thí nghiệm vẫn tiến hành đâu vào đấy, nghiên cứu viên sẽ vào phòng của người thí nghiệm hai lần một ngày vào 6h sáng và 6h tối để ghi chép lại các chỉ số cơ thể của họ, đồng
thời dựa vào những số liệu phức tạp này tiến hành sàng lọc chọn ra từ 2
đến 3 người tiêm vào thuốc thử dị năng mới nhất.
Nếu trong ngày
có người thí nghiệm tử vong thi thể sẽ được vận chuyển ra ngoài trong
cùng ngày, hôm sau lại có người mới không biết chộp tới từ đâu được đưa
vào căn phòng còn trống.
Tỷ lệ tử vong của người thí nghiệm trong căn cứ vẫn rất cao, hàng ngày việc cơ bản của những người trông coi
chẳng khác gì bọn buôn người. Số lượng người trông coi gấp ba lần số
nghiên cứu viên, quản lý rất chuẩn mực, tầng tầng lớp lớp theo hệ thống
của quân đội. An ninh và tuần tra được sắp xếp không có góc chết, nếu
Tiêu Tê muốn chạy sẽ phải nghênh đón một trận ác chiến, hắn không sợ
phải đánh nhau với người ta nhưng cứ mười mét lại có một cái cửa mật mã
cùng với mạng thông tin nội bộ muốn cường thế xông ra là rất trắc trở.
Vì những người thí nghiệm có thể trở thành người tiến hóa lần hai bất cứ
lúc nào nên vách tường trong căn cứ được gia cố gấp năm lần tường bình
thường thậm chí là hơn để phòng ngừa người thí nghiệm bỏ trốn, quan
trọng hơn nó còn để phòng bị bug hình người Tiêu Tê bỏ trốn.
Tiêu Tê ngủ đông trong bóng đêm kiên nhẫn chờ đợi, Nhóc Câm ở bên ngoài rửa
mặt xong cũng đã lên giường, trước khi đi ngủ gã vén màn lụa trên ô cửa
sổ nhỏ híp mắt nhìn bóng người nằm trong góc giường. Tiêu Tê nhắm mắt
lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt soi mói của gã, bên ngoài hắn biểu hiện ra tiếng hít thở khe khẽ cùng với đường nét cơ thể phập phồng, sau khi xác nhận không có gì khác thường Nhóc Câm mới chậm rãi nằm xuống im lặng thở phào vì đã vượt qua một ngày bình an.