Nói không nhớ chính Tây Tư Diên cũng không tin, vì vậy anh hỏi lại Tiêu Tê: "Vậy anh có nhớ em không?"
Gã đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt giơ súng chuẩn bị cho Tây Tư Diên một kích trí mạng bỗng nhiên run lên, chưa kịp phản kích đã cụt hứng ngã
trên mặt đất, hai mắt trợn trừng không tin được một giây sau mình sẽ
chết. Một người đàn ông mặc áo khoác đen khác đứng sau lưng gã, áo khoác trên người không quá vừa vặn, vai chật tay ngắn, đường viền cổ áo sọc
trắng xanh mỏng lộ ra trông hơi buồn cười.
Người ngày nhớ đêm
mong đang ở trước mắt, đôi mắt Tây Tư Diên dán chặt vào Tiêu Tê kể từ
khi hắn xuất hiện, nhìn nụ cười quen thuộc, khóe môi ngậm cười, nhịp tim nhảy nhót chậm rãi bình tĩnh lại như chim về tổ cuối cùng cũng tìm được tổ của mình.
"Tất nhiên là lúc nào anh cũng nghĩ về em." Tiêu Tê trở tay nhổ ra cái bút dính máu, tên đàn ông đánh lén phía sau đau đớn
nôn ra một lượng máu lớn, trên cổ bị đục thủng một cái lỗ lọt gió không
ngừng chảy máu.
Bút là Tiêu Tê thuận tay lấy trên một mặt bàn,
hết sức bình thường, hắn chỉ dựa vào nó cùng với sức mạnh của người tiến hóa lần hai đã có thể gắng gượng đâm xuyên cổ bốn người sống trang bị
bảo hộ cổ.
Ngọn đèn sợi đốt trên đỉnh đầu như cũng cảm nhận được
nguy hiểm có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào, Tây Tư Diên chờ Tiêu Tê cả
người toàn là máu đi đến trước mặt thì nhíu mày, so sánh với nửa tháng
trước Tiêu Tê gầy đi rất nhiều mặc dù đôi mắt đen kia vẫn có vẻ sáng
láng như trước, mặc dù hắn giết người vẫn quyết đoán như vậy nhưng cơn
tức giận như nước sôi bốc khói che mờ lý trí của Tây Tư Diên.
"Gã đã làm gì anh?" Có ngược đãi, có tra tấn anh không? Tây Tư Diên còn
chưa kịp hỏi hết lời Tiêu Tê đã lập tức ông lấy gáy anh kéo người ta về
phía hắn, sau đó một tay nâng cằm Tây Tư Diên rồi hôn lên gò má anh.
Nụ hôn này thế tới hung hăng, đầu lưỡi Tây Tư Diên bị mút đến tê dại, âm
thanh damdang khi hơi thở của mình bị cướp đoạt trong thời gian dài vang lên bên tai, anh tha thiết cảm nhận được nỗi nhớ sâu đậm tới mức tràn
ra của Tiêu Tê. Xa cách lâu ngày gặp lại khó nhịn là điều có thể thông
cảm nhưng đến ba phút sau Tiêu Tê vẫn không có ý định buông ra khiến Tây Tư Diên vô cùng khó xử.
"Ê..." Tây Tư Diên giơ tay lên đẩy Tiêu
Tê, vẻn vẹn kéo ra được nửa nửa centimet để thở dốc người sau đã cầm hai cổ tay anh đè lên tường sau đó đuổi tới không tha, đôi môi hai người
dính đầy nướt bọt, màu sắc từ nhạt nhẽo biến thành màu đỏ diễm lệ, Tây
Tư Diên nín thở trong miệng bị Tiêu Tê cản lại bên trong thậm chí còn
dùng đầu lưỡi khuấy động.
Đầu óc lúc nào cũng căng thẳng nhắc nhở Tây Tư Diên hiện tại tuyệt đối không phải thời cơ tốt để thân thiết
nhưng trong đầu Tiêu Tê không có giác ngộ như vậy, hắn không để ý sức
phản kháng của Tây Tư Diên ngày càng lớn chỉ tập trung tỉ mỉ chà xát môi lưỡi của đối phương, không cho phép từ chối bắt lấy đầu lưỡi đang bỏ
trốn, nghiêm phạt cắn cắn rồi lại dùng đầu lưỡi của mình liếm láp an ủi.
"Tiêu Tê..." Tây Tư Diên bị đè lên tường không thể lùi được nữa khó khăn lên
tiếng giữa kẽ hở khi Tiêu Tê thay đổi góc độ của nụ hôn, "... Được rồi,
chỗ này chỗ này không phải ư..."
"... Ê, anh..."
Mỗi lời
nói ra không có chủ ý của chủ nhân giọng nói đều là một mồi lửa thiêu
đốt lý trí còn sót lại của Tiêu Tê, hắn thật sự muốn người ta đến điên
lên được, từ khi quen biết Tây Tư Diên đến giờ chưa lúc nào hắn phải
chia lìa với anh lâu như vậy, tuy rằng ngày nào hắn cũng làm ra vẻ không thèm để ý, ăn xong lại ngủ nhưng nửa đêm tỉnh mộng trước mắt trong lòng trong đầu tất cả đều là bóng hình của Tây Tư Diên, nhung nhớ thiêu đốt
toàn bộ biểu hiện bình tĩnh giả dối của hắn.
Lúc còn ở bên nhau
sẽ không thể nào hiểu được những sâu xa như vậy, trước chỉ có tình yêu
chua chua ngọt ngọt như rượu hoa quả lên men ngón tay lúc nào cũng quấn
quýt lấy nhau, nhưng ở trong tù mỗi lần nhớ tới Tây Tư Diên trong lòng
hắn vừa đau xót vừa nóng hổi, có lẽ đây chính là trống rỗng cực hạn
trong lòng người, ham muốn được cứu rỗi đến điên lên lấp đầy suy nghĩ
của hắn. Khi bị giam trong căn phòng tối đen không tiếng động không biết thời gian trôi qua Tiêu Tê đong đếm từng chút một những điều kể từ khi
quen Tây Tư Diên, nhờ vậy nên chưa từng rơi vào tâm trạng khủng hoảng,
nóng nảy.
Kệ mẹ địa điểm với thời gian có đúng hay không, Tiêu Tê dán lấy làm sao cũng không muốn buông Tây Tư Diên ra.
Sau năm phút Tây Tư Diên không thể không nhũn chân vì ngạt thở, anh hiểu
nếu Tiêu Tê không hôn đến khi vừa lòng sẽ không từ bỏ chỉ đành hết cách
dung túng từ bỏ giãy dụa. Tiêu Tê như có thần giao cách cảm lập tức
buông cổ tay anh ra, chen đầu gối vào giữa hai chân Tây Tư Diên cho anh
chỗ dựa miễn cưỡng đứng yên, hắn dùng một tay sờ soạng hông và bụng anh, tay còn lại đang kéo gấu áo một cách bừa bãi.
Không biết sao
quần áo Tây Tư Diên mặc quá mức kín đáo Tiêu Tê vẫn chưa phát rồ đến mức xé quần áo anh vì tư dục của bản thân để Tây Tư Diên ra trận trong
trạng thái mát mẻ. Sau một trận lôi kéo Tiêu Tê hậm hực từ bỏ ý nghĩ
động chạm da thịt, hắn kéo cánh tay Tây Tư Diên để đối phương ôm cổ
mình, lại tri kỷ tách môi ra cho anh một lúc để khôi phục.
Thấy
Tây Tư Diên khóe mắt đỏ bừng há miệng thở dốc Tiêu Tê nhịn không được
khẽ cười, bàn tay hư hỏng mò xuống cách quần áo nắn bóp cái mông vểnh
của anh. Tây Tư Diên tức giận cắn răng mắng: "Cười cái gì, chúng ta tổng cộng chỉ có bảy người chia bốn phương tám hướng tìm anh, Tuân Thiên nói anh a..." Câu nói kế tiếp tan rã trong hai cánh môi mềm mại của Tiêu
Tê, lại là một nụ hôn nông nàn dài hơn sáu phút, cuối cùng Tiêu Tê thoả
mãn liếm đi nước bọt dính trên môi, "... Vừa nãy em bảo Tuân Thiên nói
gì với em cơ?"
Lồng ngực Tây Tư Diên phập phồng rõ nét, đôi tay
mềm mại nay đã có thể dễ dàng đẩy Tiêu Tê ra, "Hóa ra... anh còn muốn
nghe tình huống hiện tại? Em còn tưởng rằng anh không muốn sống nữa nên
mới gửi cho em một nụ hôn tạm biệt."
"Không phải vì anh khó lòng
kìm nổi à?" Tiêu Tê thấy Tây Tư Diên sờ sờ bờ môi bị cắn chảy máu vẻ mặt càng ngày càng hỏng bét, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, lập tức khoe bản lĩnh ăn vạ giả vờ đáng thương, "Tư Diên, em không biết Đào Bách Khả ác với anh thế nào đâu. Không cho anh ăn, cách một ngày mới được một
bát cháo, em thấy anh gầy đi rất nhiều đúng không, anh có còn đẹp trai
không, có vừa mắt em không, xa nhau lâu như vậy em còn yêu anh không?"
Tây Tư Diên tự động loại bỏ những đoạn nói nhảm vô dụng, gương mặt nhỏ lại
hõm xuống một vòng cùng mu bàn tay lộ ra gân xanh của Tiêu Tê sớm đã
khiến Tây Tư Diên mềm lòng rối tinh rối mù, lại thêm một đoạn cầu xin
tha thứ của Tiêu Tê khiến anh chẳng thể tức giận khi hắn không biết chú ý tình huống nữa, chỉ lo lắng Tiêu Tê bị bắt nạt hơn chục ngày nay còn
giận bản thân sao không tới cứu hắn sớm chút nữa.
"Không phải anh là người có toàn bộ dị năng tiến hóa lần hai đó ư, em còn tưởng Đào
Bách Khả phải trông chừng anh chặt chẽ lắm... Nếu có thể trốn sau không
sớm tự cứu?"
"Sao tự cứu được? Mèo Con còn đang trong tay gã...
Mà hai người nước ngoài tóc vàng kia là chị em của em à? Họ cho anh một
viên kẹo nhưng đáng tiếc cũng bị Đào Bách Khả lấy đi, căn cứ không biết
anh tiến hóa lần hai anh nghi cũng là họ động tay giúp đỡ."
"Ừ."
Tây Tư Diên gật đầu, họ vừa nói vừa chậm rãi đi về phía trước, Tiêu Tê
nghe được nhiều tiếng động thông tin lấy được cũng nhiều, vì vậy cảm
giác phương hướng của hắn rất tốt, hắn vẫn chưa quen sử dụng khứu giác
hơn người của mình không thì còn có thể lấy được nhiều tin tức hữu dụng
hơn nữa.
"Họ là Doria và Gore, là em trai và em gái của em." "..." Bước chân Tiêu Tê dừng lại, "Ra là cậu em vợ và cô em vợ?"
Tây Tư Diên lườm hắn, Tiêu Tê quyết đoán đổi giọng: "Cậu em chồng và cô em
chồng không giống em nhỉ, tóc bạc của em là đột biến gen à?"
"Cùng cha khác mẹ, anh trai và chị gái còn lại là cùng mẹ khác cha, còn một
em trai nữa là nhận nuôi, không có quan hệ máu mủ." Tây Tư Diên biết
Tiêu Tê cảm thấy hứng thú nên giới thiệu sơ lược về thành viên trong gia đình, "Tuy bình thường ít khi ở cùng nhau nhưng quan hệ vẫn không tệ
lắm... Anh đi dọc con đường này là muốn đến đâu? Nhà giam?"
"Đúng, chúng ta nhanh lên một chút." Tiêu Tê sau khi gặp được Tây Tư Diên chưa từng thu lại ý cười, "Động tĩnh bọn em gây ra quá lớn, những người thí
nghiệm đa số bị bắt vào giống anh nên chắc chắn sẽ không phối hợp rút
lui, vì vậy những tốt thí bị bỏ lại của Đào Bách Khả bắt đầu giết
người."
Vô nghĩa, nửa đêm có người xông vào còn nổ tung cửa, nếu
hắn là Đào Bách Khả cũng sẽ tức giận đến mức giết hết người trong căn
cứ. Lúc đầu Tây Tư Diên cho rằng Tiêu Tê bị giam cùng một chỗ với những
người thí nghiệm khác, con đường được đánh dấu trên bản đồ tình cờ là
con đường dẫn đến nhà tù, anh chợt nghĩ rằng nếu Tiêu Tê không có kế
hoạch xúi giục hợp tác họ sẽ không tình cờ gặp được nhau như bây giờ,
đúng lúc va vào nhau.
Bản đồ đã giúp ích rất nhiều, Tiêu Tê có
thể nghe thấy giọng nói phát ra từ đâu đó, nhưng con đường đến căn cứ
không phải là một đường thẳng, nếu Tây Tư Diên không biết đường đi, họ
có thể đi tới đi lui ba lần trong hành lang như mê cung, cần tiết kiệm
thời gian giải cứu những người thí nghiệm còn sót lại.
Khi cánh
cổng sắt bị phá tung từng hàng lính canh đang xả súng vào từng cửa phòng giam, tiếng kêu cứu, tiếng chửi bới, âm thanh hỗn loạn tràn ngập trong
lối đi dài, vang vọng bên tai như thể hàng trăm bóng ma tru tréo nơi
luyện ngục.
Cảnh tượng chân thực không khác địa ngục là mấy, máu
tươi chậm rãi chảy ra từ trong khe cửa, những người ở phòng ngoài cùng
là mục tiêu bỏ mạng đầu tiên. Chúng nhanh chóng quay nòng súng về phía
Tiêu Tê, cũng chỉ là tốc độ phản ứng của người bình thường nên Tây Tư
Diên vẫn ứng phó được.
Điều này chứng minh thuốc tiến hóa lần hai không quá phổ biến, có thể Đào Bách Khả sợ năng lực của đám tay chân
quá mạnh khó khống chế, nhưng Tiêu Tê biết khả năng của một tiểu đội
trưởng chỉ huy một tiểu đội lính đặc chủng, cũng không dựa vào ngu binh
để khống chế tướng lĩnh.
Một khả năng khác là do chi phí sản xuất thuốc thành phẩm quá cao, thiếu nguyên liệu nên khó phổ biến cho cấp
dưới, dù sao thì Tiêu Tê vẫn dễ dàng lấy mạng một hàng người trước mặt
bằng cách sử dụng con dao găm Tây Tư Diên mới cho.
Dao găm hắn
bếch của Tây Tư Diên không trăm thì cũng cả nghìn, hắn từng nói rằng sẽ
không bao giờ để mất một con dao găm nào nữa. Tiêu Tê đã trân trọng con
dao găm huyền thoại cuối cùng suốt một thời gian dài, nhưng thật đáng
tiếc nó lại rơi vào tay Đào Bách Khả, vật mang theo người bị lục soát
hết sạch bao gồm cả giấy gói kẹo hắn coi như vật đính ước luôn mang theo người.
Tiêu Tê giải quyết tên mặc áo đen trông coi rồi nhanh
chóng lục soát túi áo gã, Tây Tư Diên nhận ra một khi đã nghiêm túc Tiêu Tê và Thẩm Trạch Đồng đều rất giống nhau, không để anh phải làm gì hết, chỉ mới bắn một mùi tên mà thi thể đã nằm đầy đất, sướng quá lại bắt
đầu lo nghĩ cứ thế mãi sau này rời khỏi Tiêu Tê anh làm sao mà sống nổi?
Anh thăm dò từng phòng giam, bắt đầu từ cửa vào toàn bộ bên trong chỉ còn
lại những thi thể cùng với vách tường bị bắn đầy máu, tử trạng đa số đều rất dữ tợn mang theo không cam lòng. Ba gian phòng cuối cùng rốt cuộc
cũng có người sống sót, họ thấy Tây Tư Diên tìm được mình liền chủ động
hô lớn: "Trên người những tên này có chìa khóa! Chúng tới để diệt khẩu,
chìa khóa ở trên người tên mặt sẹo!"
Trong đám thân tín của Đào
Bách Khả đúng là có một tên mặt sẹo, trong đám đi bắt Tiêu Tê ở nhà dân
lần trước cũng có gã, Tây Tư Diên đối mặt với một người đàn ông đang cắn móng tay trạng thái tâm thần không ổn định, "Các anh không tìm được gã
đâu, trời ạ, thả tôi ra ngoài đi, tôi muốn được ra ngoài, tôi không cần
dị năng gì nữa, tôi muốn về nhà!"