Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 76: Em là người hiểu anh nhất trên thế giới này


trướctiếp

Dưới trời đêm tĩnh lặng, vết máu khô đen kịt dưới đất phản chiếu bóng tối xa xăm.

Giữa đống đổ nát hoang vu cằn cỗi, có vài bóng người đứng nhìn nhau chằm chằm.

Bầu không khí lúng túng một cách lạ kì.

“…”

Thực tế thì ngay khi vừa dứt câu, Diệp Ca đã lập tức hối hận.

Bỏ mẹ rồi.

Thật ra anh cũng không biết phải giải thích thế nào cả!!

Ngay lúc này, Kê Huyền lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh:

“Có thể mở hộp ra rồi.”

Vừa nói hắn vừa tự nhiên rút tay khỏi eo Diệp Ca, sau đó hơi lùi một bước, đôi mắt đỏ rực cụp xuống, ánh mắt dán trên chiếc hộp màu xám Diệp Ca đang cầm trên tay.

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Ai nấy nghiêm mặt nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Diệp Ca.

Diệp Ca ngạc nhiên liếc sang Kê Huyền.

Anh hoàn toàn không ngờ, với tính cách thâm độc của đối phương, hắn ta lại giúp anh giải vây vào thời khắc quan trọng này.

Không ngờ là, Kê Huyền lại nhạy bén cảm giác được ánh mắt của anh, hắn ngước lên nhìn Diệp Ca, khóe môi cong lên như cười như không, sắc đỏ lan tràn trong đôi mắt sâu thẳm và u ám của hắn. Hắn thong thả mấp máy môi:

“Anh nợ em đó nha.”

Diệp Ca: “…”

Vẫn cứ là thâm độc.

Bấy giờ, ba người còn lại cũng xúm đến, ánh mắt đồng loạt hướng đến chiếc hộp trên tay Diệp Ca… Trước đó Diệp Ca đã nhấn mạnh rất nhiều lần về tầm quan trọng của thứ nằm trong hộp nên ai nấy đều không khỏi nóng ruột.

Vệ Nguyệt Sơ ngước lên, ánh mắt rét lạnh cảnh giác nhìn Kê Huyền đứng bên cạnh vài giây.

Dù cô hoàn toàn không tin con quỷ trước mặt này, nhưng cũng phải thừa nhận rằng vừa rồi hắn đã ra tay giúp đỡ họ, hơn nữa, hiện giờ có chuyện còn quan trọng hơn cần họ để tâm đến.

Vệ Nguyệt Sơ quay lại nhìn Diệp Ca, hít thật sâu rồi chậm rãi nói:

“Mở đi.”

“Ừ.”

Diệp Ca thấp giọng trả lời, sau đó đưa tay nhấc nắp hộp lên.

Do không bị khóa, anh mở nắp hộp vô cùng dễ dàng.

Mọi người thò đầu nhìn vào trong hộp.

…Trong hộp còn một chiếc hộp nhỏ khác.

Diệp Ca: “…”

Tất cả chìm trong im lặng: “…”

“Ê ê ê!” BLAST giận đến mức lông mày dựng lên, cậu ta lớn tiếng gào: “Con quỷ này bị khùng đúng không?!”

Trần Thanh Dã đẩy kính, chậm rãi nói:

“Một lần hiếm hoi chúng ta cùng ý kiến.”

Diệp Ca lấy chiếc hộp nhỏ ra, đặt lên lòng bàn tay quan sát.

Nó là một khối lập phương vuông vức nhẵn nhụi, không có bất kì lỗ khóa hay khe hở nào, nhưng khi lắc nó lại có thể nghe thấy tiếng đồ vật bên trong.

Vệ Nguyệt Sơ hỏi: “Con quỷ kia đâu? Nếu nó có thể nhả ra vị trí cái hộp này, vậy chúng ta cũng có thể hỏi nó xem làm sao để mở được cái hộp này chứ.”

Diệp Ca hít sâu, nói: “Ờm… e là hơi khó.”

…Đã lâu vậy rồi, chắc người điều khiển rối đã biến nó thành rối quỷ rồi.

Diệp Ca ôm theo niềm hy vọng mong manh nghiêng đầu nhìn Kê Huyền.

Người đàn ông nhún vai, tỏ ý anh đã đoán đúng.

Diệp Ca: “…”

Vệ Nguyệt Sơ nhíu mày: “Sao vậy?”

Diệp Ca bất lực miết sống mũi: “Giết quỷ diệt khẩu rồi.”

Vệ Nguyệt Sơ: “…” Đúng là một tên đàn ông đáng sợ.

“Nhưng mà…” Diệp Ca nhìn về phía hộp nhỏ màu xám, anh híp mắt, ánh sáng rét lạnh tụ lại trên đầu ngón tay anh, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.

Anh nói: “Có thể thử dùng bạo lực phá hộp.”

Nhưng Diệp Ca còn chưa kịp ra tay, Trần Thanh Dã bên cạnh đã đột ngột lên tiếng: “Này!”

Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, cúi người ghé sát đến gần chiếc hộp nhỏ trong tay Diệp Ca, chau mày: “Cái gì đây?”

Trần Thanh Dã chỉ vào một góc trên mặt hộp, nói:

“Hình như trông hơi quen quen.”

Diệp Ca sững lại.

Anh lật chiếc hộp nhỏ lại, ngửa mặt hướng về phía Trần Thanh Dã lên trời rồi nhìn theo chỗ đối phương chỉ.

Trên đó có một hoa văn khắc chìm, nếu không nhờ ánh trắng chiếu vào đúng góc thì gần như không thể phát hiện.

Vệ Nguyệt Sơ cũng sáp đến.

Cô cẩn thận tìm góc độ nhìn vài lần, sau đó cũng cau mày: “Hình như hơi quen thật.”

Cô nhìn Diệp Ca: “Anh thấy bao giờ chưa?”

Mắt Diệp Ca sầm xuống.

Ngón tay anh lướt nhẹ qua bề mặt không bằng phẳng của chiếc hộp, đôi mắt hổ phách nhạt màu phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, anh nhẹ giọng nói thật chậm rãi:

“Dĩ nhiên.”

Giọng Diệp Ca bình tĩnh: “Đây là logo của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.”

Mọi người đồng loạt ngây người, ngẩng lên nhìn Diệp Ca.

Cái quái gì…?!



Năm phút sau, Diệp Ca phủi tro giấy còn lại trong tay, sau đó quay người bước tới.

“Sao rồi?” Vệ Nguyệt Sơ gấp gáp hỏi.

Diệp Ca híp mắt lắc đầu: “Ngũ Túc chưa thấy kiểu hộp này bao giờ.”

Trần Thanh Dã phân tích: “Cũng phải thôi, dù sao anh ta cũng chưa gia nhập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên được bao lâu, thông tin biết được cũng có hạn…”

Thời gian…?

Diệp Ca giật mình.

Anh lấy điện thoại ra, đặt chiếc hộp dưới ánh trăng rồi canh góc chụp một tấm, sau đó cắt riêng chỗ có logo rồi gửi cho ai đó qua WeChat.

Không lâu sau, điện thoại anh đổ chuông.

Vừa kết nối, một giọng nói chói tai đã vang lên bên kia đầu dây, nghe cực kỳ rõ ràng giữa bầu không khí yên ắng: “Tiên sư thằng ranh này, tối rồi cậu còn gửi tin nhắn gì đấy?! Không cho ai ngủ hết phải không?”

Diệp Ca tỉnh bơ giơ điện thoại xa khỏi tai mình.

Anh nói: “Trưởng phòng, anh có nhận ra logo này không?”

Giọng Lưu Triệu Thừa như không thể tin nổi:

“Diệp Ca, cậu làm việc ở Cục quản lí nhiều năm như vậy để làm cảnh hả? Logo của ngành mình cũng không nhận ra?”

“Biết thì biết, nhưng mà…” Diệp Ca ho một tiếng rồi nói: “Không phải vì nó hơi khác logo chính thức hiện tại của chúng ta sao, nên tôi mới hỏi sếp xem… có ấn tượng gì không?”

Mới nãy ông ta cũng có để ý đến, tuy đó đúng là logo của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, nhưng lại có vài sự khác biệt rất nhỏ trong chi tiết.

Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì.

Diệp Ca kiên nhẫn đợi.

Một phút sau, giọng Lưu Triệu Thừa lại vang lên: “À… nó hả, đó là logo cũ của Cục quản lí.”

Có vấn đề.


trướctiếp