Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 75: Tôi có thể giải thích


trướctiếp

“…”

Diệp Ca nhìn ba người hùng hổ trước mặt, anh chầm chậm lùi một bước, ho khan:

“À… tôi… tôi có thể giải thích…”

Lửa âm mãnh liệt phừng lên trong lòng bàn tay BLAST, ngọn lửa tí tách phản chiếu vào mắt cậu ta, mái tóc đỏ rực tung bay trong luồng khí nóng, cậu ta nghiến răng hét lớn: “ACE!!!!”

Diệp Ca nhanh tay lẹ mắt tránh được đòn tấn công của đối phương.

Anh đè cánh tay BLAST lại, ôn hòa nói: “Xin lỗi, chuyện này là tôi sai.”

“Khốn kiếp!!!” Ánh lửa hừng hực sâu trong mắt BLAST, ngọn lửa trong lòng bàn tay cậu ta cũng bắt đầu lan rộng, nhanh chóng đốt lên cánh tay cậu ta.

Diệp Ca vội vàng thả tay, sau đó nhảy sang bên cạnh né đòn tấn công kế tiếp của BLAST.

Do không còn âm khí cố định, mũ trùm trên đầu anh trượt xuống theo gió, phủ lên vai anh.

Gương mặt điển trai của chàng thanh niên được phơi bày, mái tóc nhạt như tiệp màu với ánh trăng phản chiếu trên đó, đôi mắt hổ phách sáng ngời trong bóng đêm, thoạt trông vô cùng chân thành và vô hại:

“Để kéo các cậu ra khỏi những cánh cửa kia, tôi không thể che giấu thân phận được nữa…”

Nhưng chàng thanh niên còn chưa nói xong, BLAST đã lại đánh tới.

“Ê! Cậu để tôi nói hết đã!” Diệp Ca tiếp tục né tránh đòn tấn công của BLAST, sau đó lách người trốn sau lưng Trần Thanh Dã.

BLAST e dè đám sâu bọ của Trần Thanh Dã, tốc độ của cậu ta lập tức chậm lại.

Diệp Ca nhân cơ hội nói tiếp:

“Nhưng dù gì lúc ấy chúng ta cũng chỉ mới quen, nên tôi mới phải dùng hạ sách này…”

BLAST nhìn chòng chọc chàng thanh niên trước mặt, giận dữ nói: “Ông là cái đồ lừa đảo!!! Tui đách tin ông nữa!!!!”

Diệp Ca thở dài: “Sao cậu lại nghĩ tôi như vậy chứ?”

Đường nét gương mặt vốn dịu dàng của chàng thanh niên dưới ánh trăng trông cực kì dễ lừa, nhất là khi anh hơi cau mày lại càng thêm vẻ vô tội, cộng thêm chút man mác buồn khiến người ta thương tiếc.

BLAST lập tức dao động.

Trần Thanh Dã đang đưa lưng về phía Diệp Ca lẳng lặng bước sang một bên mở đường.

Diệp Ca: “…”

Đệt á.

Quả nhiên, không còn đám sâu bọ đe dọa, BLAST lập tức quên đi sự mềm lòng chớp nhoáng trước đó của mình, tiếp tục tấn công Diệp Ca.

Diệp Ca thở dài, bắt đầu tiếp tục đợt né tránh mới.

Công kích của BLAST vốn là hình thức tiêu hao, sao có thể bì kịp Diệp Ca vốn chưa từng có ý định ra tay, chỉ xấu xa dẫn BLAST chạy vòng quanh, nên chẳng mấy chốc cậu ta đã mệt đến thở dốc, dựa vào tường thở phì phì, hét: “Ông… ông đừng có chạy!”

Diệp Ca dừng bước, tốt bụng hỏi: “Có muốn nghỉ giải lao chút không?”

BLAST: “…”

Thằng chó!!! Đồ lừa đảo chết tiệt!!!

Chết đi cho ông!!!!

Nhưng cậu ta mệt đến nỗi chỉ có thể gập người thở hổn hển, chờ thể lực khôi phục.

Tốt rồi, tạm thời giải quyết được một tên.

Diệp Ca quay sang nhìn Vệ Nguyệt Sơ, chân thành xin lỗi:

“Xin lỗi, chủ yếu lúc đó nỏ đã lên đà, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là hùa theo lời cô nói… Tôi xin lỗi.”

Anh vốn là người ưa nhìn, ngũ quan tuấn tú trông cực kỳ vô hại, khiến người ta vô thức cảm thấy gần gũi và tin phục. Dưới ánh trăng, đôi mắt màu hổ phách lập lóe sự dịu dàng, giờ phút này đang chân thành và chăm chú nhìn thẳng một người, khiến người ta dễ có cảm giác mình được tôn trọng.


trướctiếp