Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 77: Tin tức động trời


trướctiếp

Diệp Ca chăm chú nhìn chiếc hộp đã được mở ra trước mặt mình.

Máu tươi đậm đặc dính dớp, đôi mắt lúc chìm lúc nổi bên trong phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong căn phòng mờ tối, chúng xoay chuyển trong hộp máu như thể đang sống, như đang lẳng lặng nhìn anh từ bóng tối.

Giữa không gian tối tăm, Diệp Ca và đôi mắt kia nhìn nhau.

Chúng như muốn nói gì đó nhưng vẫn luôn giữ im lặng.

Anh sắp xếp lại những suy đoán trong đầu, so sánh từng manh mối đã lấy được cho tới lúc này.

Càng suy nghĩ, những thứ trùng khớp khiến người ta kinh hãi càng nhiều thêm.

Diệp Ca híp mắt, đôi mắt nhạt màu phản chiếu sắc đỏ của máu, như một tia máu chìm vào đáy hồ.

Tuy trò chơi sụp đổ, Quỷ Môn mở ra, nhưng vì một lí do nào đó mà Mẹ không thể rời khỏi trò chơi.

Quỷ Vương là người đại diện cho Mẹ, mà những lệ quỷ cấp cao khác đang tìm bộ phận cơ thể cho bà ta… từ sự kiện lột da tại thành phố M, đến quả tim biến mất khỏi lồng ngực người phụ nữ nọ, đến đôi mắt trước mặt Diệp Ca.

Phải có những quy chuẩn rất nghiêm ngặt với những bộ phận được thu thập này, nếu không, với thủ đoạn của những lệ quỷ đó, không có chuyện mãi không thu thập được đủ cho Mẹ.

Mà hiện tại, vấn đề quan trọng nhất là…

Mẹ cần bao nhiêu? Đám lệ quỷ kia đã tiến hành đến đâu rồi? Còn thiếu bao nhiêu thì hoàn thành?

…Còn bao nhiêu thời gian cho loài người?

Diệp Ca nhíu chặt mày, lòng rối như tơ vò.

Ngón tay buông thõng bên người anh nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch do dùng sức quá nhiều, móng tay được cắt tỉa gọn gàng trơn nhẵn ghim vào lòng bàn tay những vệt hình trăng khuyết.

Đột nhiên, một cái chạm lạnh băng nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay chàng thanh niên.

Như bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, nhẹ nhàng hôn lên làn da ấm áp.

Diệp Ca giật mình nhìn sang bên cạnh.

Không biết Kê Huyền đã đứng sóng đôi cạnh anh từ lúc nào, đôi mắt đỏ rực cụp xuống nhưng lại không nhìn đôi mắt trong hộp máu cách đó không xa.

Hắn dịu dàng nắm tay Diệp Ca, cẩn thận vuốt mở những ngón tay đang nắm chặt của chàng thanh niên, đầu ngón tay tái nhợt lạnh lẽo lướt qua những vết hằn trong lòng bàn tay, tựa như cơn gió nhẹ thoảng qua.

Ngón tay chàng thanh niên khẽ run.

Diệp Ca rụt tay lại theo bản năng, song lại không thoát được bàn tay như gông cùm của đối phương.

Kê Huyền ngước mắt, đôi mắt đỏ sẫm u ám đăm đăm nhìn Diệp Ca, coi ngươi màu máu như dòng nước lặng lẽ nhấp nhô, hệt như dòng sông bằng máu đang chậm rãi chảy xuôi nơi vực sâu, giọng hắn trầm thấp, khàn khàn hơi chút lạnh lùng:

“Anh, anh biết không? Anh có một năng phú mà anh chưa từng nhận ra.”

Hắn nhấc tay chạm nhẹ vào mí mắt mỏng manh ấm áp của chàng thanh niên.

Diệp Ca buộc phải nhắm mắt lại.

“Anh luôn có thể nhìn ra điểm mấu chốt.” Giữa bóng tối vô biên vô tận, giọng nói trầm khàn của người đàn ông gần trong gang tấc: “Anh bỏ qua hết thảy những thứ râu ria che mắt, chuẩn xác tìm ra những manh mối mấu chốt nhất, ngọn nguồn của vấn đề… mỗi một lần, mỗi một phó bản đều như vậy.”

Diệp Ca ngây người.

Anh cảm nhận được ngón tay đối phương nhẹ nhàng rời khỏi mí mắt mình.

Diệp Ca mở mắt.

Người đàn ông cao lớn trước mặt cúi xuống, hắn vừa ấn một nụ hôn lạnh băng vào lòng bàn tay đang xòe ra, vừa ngước lên nhìn anh, môi mỏng sắc bén như cười như không:

“Nếu anh không thể giải được bí ẩn này thì trên thế giới này không ai làm được.”

Diệp Ca chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt híp lại, cảm xúc sâu trong mắt khó nói thành lời.

Bỏ qua hết thảy những thứ che mắt… sao?

Anh ngẩn ra.

Diệp Ca từ từ trợn tròn mắt, sau đó anh đột ngột trở tay nắm cổ tay Kê Huyền, đôi mắt nhạt màu lóe lên ánh sáng bức người, như lưỡi dao sắc bén rét lạnh mà sáng ngời xuyên qua màn đêm, như đang sợ hãi lại như đang phấn khích. Nhịp thở của anh hơi phập phồng, anh gằn từng chữ:

“Nhanh, chúng ta phải về thành phố M.”



Trên xe lửa.

Ba người Trần Thanh Dã, Vệ Nguyệt Sơ và BLAST ngồi đối diện Diệp Ca, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tiếng ma sát và tiếng rung động khi tàu di chuyển vang vọng quanh toa tàu, khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Toa xe vắng vẻ, ngoài nhóm họ ra thì không còn ai khác.

Trần Thanh Dã cau mày, đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi:

“Sao phải quay về?”

Vệ Nguyệt Sơ cũng thắc mắc tương tự:

“Nếu đúng như anh đoán rằng đám lệ quỷ và quái vật kia đang gom gom thân thể để Mẹ có thể tiến vào nhân gian, vậy lúc này không phải chúng ta nên ép hỏi bằng được tung tích của những lệ quỷ cấp cao khác, phá tung kế hoạch của chúng để bọn chúng không thể hoàn thành nhiệm vụ được sao? Chúng ta quay lại thành phố M có ích gì?”

Diệp Ca không phản ứng gì, anh chăm chú nhìn mặt bàn phía trước, như đang nghiên cứu những đường vân quanh co trên đó.

Nghe xong câu hỏi của Vệ Nguyệt Sơ, anh mới ngước lên.

Diệp Ca nói:

“Cô còn nhớ vụ án lột da từng rầm rộ ở thành phố M không?

Ba người gật đầu.

Diệp Ca nói tiếp: “Tôi nhớ vừa rồi tôi cũng đã nói với các cậu tôi từng thấy một container chứa đầy những bộ da của các nạn nhân ở bến cảng thành phố M.”

Ba người họ lại gật đầu.

Diệp Ca gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn trước mặt, những tiếng “cộc cộc” đều đặn vang lên, anh nói:

“Không phải một bộ, mà là một thùng.”

Trần Thanh Dã giật mình: “Ý anh là…?”

“Ừ.” Diệp Ca gật đầu:

“Tuy có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt để chọn bộ phận có thể dùng làm cơ thể cho Mẹ nhưng chắc chắn chúng không phải duy nhất. Tuy lần này chúng ta đã chặn được đôi mắt nhưng Mẹ vẫn có thể cử những lệ quỷ khác đi tìm bộ phần phù hợp điều kiện tương tự như vậy. Nếu chúng ta đi theo con đường truy tìm từng thành phố, chúng ta sẽ luôn đi sau vài bước.”

Vẻ mặt ba người còn lại đều trở nên nghiêm túc.

Diệp Ca híp mắt: “Nếu muốn đi trước bọn chúng, chúng ta nhất định phải tìm được mấu chốt.”

…Giống như những gì Kê Huyền nhắc nhở anh đêm đó.

Vậy mấu chốt nằm ở đâu?

Đêm mưa ba mươi năm trước.

Đó là dấu vết duy nhất cho thấy “Mẹ” từng xuất hiện ở thế giới này trước khi Quỷ Môn mở ra.

Diệp Ca ngước nhìn ba người trước mặt, nói: “Tôi đã kiểm tra hồ sơ cảnh sát, những vụ án giết người lột da hàng loạt chỉ xuất hiện ở thành phố M, vụ án quả tim biến mất cũng xuất hiện sau đợt bách quỷ dạ hành tại thành phố M, ngay cả…” Anh thoáng ngừng lại, sau đó lại tự nhiên nói tiếp: “Ngay cả Quỷ Vương Kê Huyền cũng xuất hiện tại thành phố này.”

Anh dùng ngón tay dính nước gõ nhẹ vào tấm bản đồ mình vẽ ra bàn trong vô thức, nhẹ giọng nói:

“Tuy hiện tại chúng ta không rõ nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định thành phố M là tâm bão.”

Diệp Ca nói thẳng đến trọng điểm khiến ba người trước mặt lại chìm trong im lặng.

BLAST chợt lên tiếng: “Vậy…”

Những người còn lại quay sang nhìn cậu ta:

“Sao hắn ta lại đi theo?!”

Cậu trai tóc đỏ vô cảm chỉ về phía gần đó… người đàn ông cao ráo đang đứng ở nơi tiếp nối giữa hai toa xe, đôi mắt đỏ rực đã được chuyển thành màu đen của màn đêm, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt đang cầm cốc hứng nước nóng.

Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Biết ngay thằng ranh này không hỏi được câu nào có chiều sâu mà.

Nhưng mà…

Thật ra thì họ cũng tò mò muốn nghe đáp án của anh.

Hai người đồng loạt quay sang nhìn Diệp Ca.

Lúc này, Vệ Nguyệt Sơ chợt nghĩ đến việc gì đó, cô hỏi: “Đúng rồi, đêm đó ở công trường bỏ hoang, anh nói có thể giải thích, anh định giải thích chuyện gì?”

Diệp Ca: “…”

Trần Thanh Dã gật đầu: “Bây giờ chúng ta đang rảnh, anh nói được rồi đấy.”

Diệp Ca: “…”

À, đây chính là cảm giác tự bê đá đập chân mình sao?

Đúng lúc này, Kê Huyền cầm cốc nước nóng hổi quay lại, hắn tự nhiên ngồi xuống cạnh Diệp Ca rồi bắt chéo đôi chân dài, không gian đột nhiên trở nên chật chội.

Gần như chỉ trong chớp mắt, lượng hơi nước bốc lên từ cốc giảm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cốc nước sôi biến thành cốc nước ấm với nhiệt đồ vừa phải, có thể uống ngay lập tức.

Kê Huyền tự nhiên đẩy cốc nước tới trước mặt Diệp Ca:

“Khát không?”

Ba người đối diện trợn mắt há mồm.


trướctiếp