Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 74: “Tên khốn đó! Dám nhắn tin hàng loạt nữa!”


trướctiếp

Diệp Ca chăm chú nhìn chiếc hộp bám bụi trước mặt, một mũi nhọn rét lạnh xuất hiện trên đầu ngón tay anh.

Giây kế tiếp, ánh sáng rét lạnh xẹt qua, lưỡi dao sắc bén va vào đạo cụ gây ra tiếng nổ lớn, tia lửa lập lòe trong bóng tối.

Đầu ngón tay Diệp Ca đè xuống, bóng dáng lưỡi hái phản chiếu trong đôi mắt nhạt màu, như ánh tuyết lạnh lẽo chìm xuống đáy mắt.

Chỉ nghe một tiếng “rẹt” vang lên, vô số sâu bọ đen đúa phát ra tiếng “rít rít” rồi rơi xuống từ nắp hộp màu tro, sau đó biến thành khói bụi xám đen và tiêu tán trong không khí như sương mù.

Đạo cụ bảo vệ chiếc hộp biến mất.

Diệp Ca xua làn khói trước mặt, sau đó chăm chú nhìn về phía trước.

Chiếc hộp màu xám trước mặt nằm đơn độc trên mặt đất, hoàn toàn không có gì bảo vệ.

Diệp Ca chậm rãi hít sâu.

Anh đứng cách đó vài bước rồi dùng lưỡi hái nhẹ nhàng nhấc nắp hộp, nín thở cảnh giác chờ đợi.

Một tiếng “cạch” vang lên, nắp hộp mở ra.

Ngay khi nó được giở lên, trào dòng máu đặc quánh ồ ạt trào ra từ bên trong, chỉ chớp mắt đã tràn lan bao phủ mặt đất gồ ghề.

Diệp Ca siết chặt lưỡi hái trong tay, anh chậm rãi lùi vài bước về sau, ánh mắt dán chặt lên chiếc hộp vẫn đang ứa máu cách đó không xa… Nó là một chiếc hộp vuông không lớn, song lại như nguồn suối chảy vô cùng tận, máu kia cực kì đậm đặc, ánh lên lấp lánh một cách kì lạ dưới ánh trăng mờ, chúng chuyển động như thể nó có sinh mệnh, nuốt chửng hết thảy những thứ nó chạm vào.

Không lâu sau, cuối cùng nó cũng ngừng lại.

Vũng máu trên mặt đất tạo thành một vòng tròn hoàn hảo bao quanh chiếc hộp màu xám.

Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng anh:

“Đừng đụng vào.”

Diệp Ca ngoái lại, thấy bóng dáng Kê Huyền chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối.

Hắn đã khôi phục hình dáng bình thường, cơ thể cao lớn rắn rỏi, gương mặt sắc nét lạnh lùng, trong bóng đêm, đôi mắt đỏ rực lóe lên màu sắc như vũng máu.

“Có một bộ phận của mẹ ở đây.”

Diệp Ca híp mắt, lưỡi hái trong tay phản chiếu ánh trăng lờ mờ, anh hỏi:

“Nếu như tôi đụng vào thì sẽ giống như VISION à?”

Kê Huyền yên lặng nhìn anh.

Dường như hắn không hề ngạc nhiên khi Diệp Ca biết thân phận của con quỷ chặn đường anh tại thành phố M. Hắn trả lời: “Không đâu.”

Diệp Ca nhướng mày nhìn hắn: “Tại sao?”

Kê Huyền dời mắt sang vũng máu sền sệt dưới đất, nói: “Độ tinh khiết khác nhau.”

“Vậy độ tinh khiết này làm được gì?” Diệp Ca hỏi.

Kê Huyền ngoắc tay, hai viên đá dưới đất bị một sức mạnh vô hình nào đó từ từ nhấc lên.

Hai viên đá một lớn một nhỏ, một trước một sau bay về phía vũng máu, ngay khi chúng sắp chạm đến mép vũng máu thì dòng máu đỏ nhạt sền sệt chợt dâng lên, hệt như con thú săn mồi dữ tợn vồ lấy viên đá nhỏ và nuốt chửng nó. Viên đá thứ hai lớn hơn, máu dâng lên cũng dữ dội hơn, nghiền nát viên đá thành vụn giữa không trung.

Ngay sau đó, máu tươi sền sệt rơi xuống, bề mặt vũng máu lại trở nên tĩnh lặng.

Diệp Ca nhướng mày: “Gặp mạnh thì mạnh.”

Rất khó xử lí.

Anh nghiêng đầu nhìn Kê Huyền, hỏi: “Có giới hạn số lượng không?”

Kê Huyền như hiểu được ý đồ của Diệp Ca, hắn cong môi: “Dĩ nhiên, mọi thứ đều có giới hạn.”



Thành phố F, trong một quán cà phê nào đó.

Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, BLAST gắng gượng bưng ba cốc cà phê, chầm chậm bước tới từ quầy gọi đồ.

Cà phê trong tay cậu ta sóng sánh, như sắp đổ ra ngoài.

Trần Thanh Dã nhanh tay lẹ mắt đứng dậy, nhận cà phê trong tay cậu ta và đặt xuống bàn.

Anh ta đẩy chiếc kính bị trễ xuống, cau mày nói: “Cần giúp thì phải nói.”

BLAST cau mày: “Há?”


trướctiếp