Trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy, tiềm năng của con người là vô hạn.
Bình thường lúc đánh nhau vì vẫn luôn thua thiệt về thể lực và kỹ năng nên
Tiết Diệc Sâm chưa bao giờ là đối thủ của Tô Hoan Trạch. Nhưng lúc này
đây, cậu chỉ cần dùng sức là đã đá văng được Tô Hoan Trạch ra ngoài,
khiến cậu trai to cao kia trực tiếp rơi bịch từ trên quầy bar xuống dưới đất và đụng ngã một dãy ghế, chỉ cần nghe âm thanh này thôi cũng đủ để
tưởng tượng ra cậu ta chật vật như thế nào.
Cậu gian nan bò dậy,
cảm thấy cúc hoa đau đớn. Tuy rằng chỉ mới tiến vào có một chút, còn
chưa được nửa đường thôi đã khiến cậu có cảm giác sỉ nhục như bị bạo cúc đến nơi. Cảm giác chỗ đó nhói đau làm cậu hận không thể lập tức vọt
xuống và liên tục nhảy trên thân người kia để giẫm chết cậu ta cho rồi.
Mẹ nó... quả thật là đã bị nhét vào...
Cuối cùng Tô Hoan Trạch cũng chịu nhúc nhích, cậu ta hít sâu một hơi rồi đỡ
quầy bar đứng lên và phủi phủi quần áo. Cậu ta nhìn Tiết Diệc Sâm đang
ngả người tựa vào quầy bar thì không khỏi hoang mang, vốn cũng không say bao nhiêu nên đã tỉnh rượu đôi phần.
Tiết Diệc Sâm thẳng thừng
đưa chân đạp vào mặt Tô Hoan Trạch, liên tục giẫm: "Cậu muốn chết đấy à? Cậu to gan quá nhỉ?! Có phải cậu đã sớm hạ quyết tâm cưỡi trên người
ông đây rồi không?"
Tô Hoan Trạch lùi về sau né tránh, làm ra vẻ
mặt như oan ức lắm vậy. Cậu ta bị dọa mềm nhũn nên suýt chút nữa đã để
lại bóng ma tâm lý đây này. Đã vậy còn bị cậu đạp lên mặt nên bần thần
khó tả.
Cậu ta sang một bên mặc quần vào và sửa sang quần áo
chỉnh tề, thuận tay rót thứ gì đó uống một ngụm để giải khát, ai ngờ vị
cay xộc vào nên thiếu chút nữa là nôn ra. Cậu ta đưa cái chai lên nhìn,
nhận ra mình ngu tiếng Anh nên hoàn toàn không hiểu mấy chữ trên đó.
Tiết Diệc Sâm ngây ra một lúc rồi nhảy dựng lên như một chú thỏ, đứng trên
quầy bar túm quần mặc vào, quần áo ướt sũng dính sát vào người khiến cậu cảm thấy khó chịu quá chừng. Cậu chau mày, đi đến bên cạnh Tô Hoan
Trạch, ngồi xổm xuống và trừng mắt nhìn cậu ta, chờ cậu ta giải thích.
Ai ngờ Tô Hoan Trạch lại nhăn nhúm mặt và le lưỡi, đặt chai rượu trên tay lên quầy bar rồi càu nhàu: "Khó uống muốn chết."
"Không tồi nhỉ... Whisky, cậu rất dũng cảm khi khiêu chiến giới hạn của bản
thân đó, lần sau tôi cho cậu thử uống Ergoutou luôn nhé?"
(Ergoutou: Rượu TQ, 44-56 độ)
"Khó uống quá."
"Cậu không nghe tôi hỏi cái gì à? Có phải trước giờ cậu chưa từng có ý định ở phía dưới nên mọi khi chỉ giúp tôi chứ không cần tôi giúp lại đấy phải
không?"
"Ừm... tôi cưới cậu."
"..." Nói cái quái gì thế không biết!
"Nuôi cậu."
"..." Vẻ mặt của Tiết Diệc Sâm đã rất nguy hiểm.
"Chịch cậu." Tô Hoan Trạch nói tiếp.
Cậu lập tức vỗ vào đầu Tô Hoan Trạch, cái tát này không nhẹ chút nào. Tô
Hoan Trạch vừa uống một ngụm Whisky nên còn đang choáng váng, bị đánh
một phát thiếu điều đầu óc mọc đầy sao.
"Chẳng nói được mấy câu
nên hồn mà lại để đầu óc đi chơi hơi xa đấy." Tiết Diệc Sâm mắng, sau đó chỉ vào đôi giày ở đằng xa ra lệnh, "Lấy giày lại đây cho tôi."
Tô Hoan Trạch ngẩn ngơ gật đầu, nghiêng ngả đi nhặt giày rồi lững thững
quay lại, thấy Tiết Diệc Sâm ngồi trên quầy bar giơ chân chỉ huy: "Mang
vào cho tôi."
Tô Hoan Trạch chưa từng hầu hạ người khác, trước
giờ chỉ tự mang cho mình nên tay chân luống cuống. Nhưng cậu ta lại làm
việc này một cách thật nghiêm túc, đầu tiên nới lỏng dây giày ra để đeo
vào cho cậu, sau đó thắt dây và buộc chúng lại.
Cậu vẫn luôn dõi
mắt quan sát Tô Hoan Trạch, dáng vẻ ngốc nghếch của cậu ta khiến cậu
không tài nào giận nổi. Có gì đáng để giận đâu, cậu vẫn luôn tự thuyết
phục bản thân như vậy. Cậu hẹn hò với Tô Hoan Trạch, chuyện cậu ta là
một thằng con trai không thể nào xoay chuyển được. Ngay cả cậu cũng biết mình đang tự lừa dối bản thân, người như Tô Hoan Trạch đời nào bằng
lòng ở dưới cho được chứ?
Cho nên vì yêu nên cậu phải để đối phương lấn tới à?
Chuyện đó... có đau lắm không? Nhưng ngẫm lại cậu em của Tô Hoan Trạch quả là không phải dạng vừa đâu.
Suy đi nghĩ lại, cậu đành bất đắc dĩ, thôi để sau này hẵng tính vậy.
Cậu lấy điện thoại của Tô Hoan Trạch gọi cho anh Vương để anh ta đến đây
đón bọn họ, hai người mặc áo khoác vào rồi cùng nhau ra khỏi quán bar.
Bước chân của Tô Hoan Trạch vẫn đang loạng choạng, lúc đứng đợi, Tô Hoan Trạch bỗng nhiên chỉ vào rào chắn phân làn ở đối diện và hỏi Tiết Diệc
Sâm: "Chúng ta so ai nhảy cao hơn không?"