Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 75


trướctiếp

Sau khi Tiết Diệc Sâm nhìn thấy hình ảnh trên điện thoại thì đặt nó lên lại quầy bar, phát ra tiếng "cạch" vô cùng vang dội. Cậu cúi đầu trầm mặc, mái tóc lòa xòa trước mắt làm khuất một phần con ngươi và che đi cảm xúc của cậu lúc này.

Cậu biết bản thân không nên mất bình tĩnh một cách vô cớ được, Tô Hoan Trạch chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi. Bằng không với tính tình dửng dưng với tất cả mọi thứ như cậu ta sẽ chẳng hề muốn dính dáng gì đến chuyện này đâu.

Cậu hiểu, cậu hiểu hết chứ. Nhưng cậu không tài nào vui nổi, trái lại cảm thấy tâm trạng mình rối bời.

Tại sao không nói cho cậu biết? Tại sao lại gạt cậu? Trước khi làm gì đó không thể bàn bạc với cậu được ư? Không phải bọn họ đang hẹn hò à, vì sao... lại khiến cậu như một thằng ngốc, không hề hay biết chuyện gì vậy.

Cậu hậm hực, rất muốn đánh Tô Hoan Trạch một trận nhưng vẫn cố kiềm nén.

Đây là lần đầu tiên cậu yêu đương nên chưa có kinh nghiệm gì, bản thân cậu cũng không biết nên làm thế nào mới phải? Có phải cậu đang kiếm chuyện lắm không?

Vậy nên cậu chỉ biết ngồi im như vậy để cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, có lẽ nên bình tĩnh lại sẽ tốt hơn...

Lòng dạ Tô Hoan Trạch nôn nao, dáng vẻ hoảng hốt ấy không thể che giấu được. Cậu ta muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra, ngập ngừng hồi lâu mới quay đầu nhìn nhân viên đang quét dọn rồi bảo bọn họ tan làm trước. Khi ấy chỉ còn hai người họ trong quán, không còn bất cứ ai làm phiền nữa. Cửa đã đóng, đèn xung quanh cũng tắt hết rồi cậu ta mới ngồi lại bên cạnh Tiết Diệc Sâm.

Vốn cái nơi ầm ĩ như quán bar lại trở nên vắng lặng, trong phòng chưa được dọn dẹp sạch sẽ nên trông có vẻ trống trải. Có lẽ một ly rượu nào đó bị ngã nên có tiếng nước rơi "tí tách", ấy vậy mà có thể nghe thấy âm thanh đó một cách rõ ràng.

Tiếng hít thở của hai người hòa lẫn vào nhau, và đều có vẻ gì đó kiêng dè.

Không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Tô Hoan Trạch không biết phải dỗ dành người khác thế nào. Cậu ta rất vụng về ở khoản này, chỉ biết nghĩ bụng phải làm như thế nào và dùng cách gì để đối xử tốt với cậu tốt nhất có thể thôi. Nhưng mà sau khi biết mình nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại thì cậu ta cũng tự kiểm điểm nên nội tâm thấp thỏm không yên.

Để tâm đến cậu.

Cực kỳ để tâm đến cậu.

Cậu không khác gì sinh mạng của Tô Hoan Trạch, phải đối đãi với cậu cẩn thận và nghiêm túc. Dù cho có vụng về nhưng vì yêu nên cứ đâm đầu.

"Mấy hôm trước, cậu nói với tôi rằng cậu muốn mua nhà và có một tương lai tươi sáng, tôi sợ khi cậu đang rất hạnh phúc lại bị người đàn ông này làm cho mất hứng nên mới muốn giải quyết trước." Tô Hoan Trạch nhỏ giọng giải thích lý do vì sao cậu ta lại làm như vậy.

Cậu ta vẫn còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó Tiết Diệc Sâm hào hứng vẽ ra tương lai tươi đẹp của mình, cậu nói muốn mua tận mấy căn nhà khiến Tô Hoan Trạch phải lo lắng về cha Tiết khốn nạn. Trong lòng cậu ta, Tiết Diệc Sâm sẽ ngày một trở nên ưu tú hơn. Sau này cậu sẽ có thật nhiều tiền, đến khi đó người cha chẳng khác gì quỷ hút máu đó chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho Tiết Diệc Sâm, còn không bằng chặt phăng mớ bòng bong này từ sớm.

Không phải cha mẹ nào cũng đủ tư cách của một người làm cha làm mẹ, cha Tiết khốn nạn không phải là một người cha tốt.

Bây giờ có thể giải quyết những rắc rối này với một trăm ngàn, cậu ta lại cảm thấy nó không thành vấn đề. Bởi vì với cậu ta thì những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải việc to tát gì. Số tiền này chẳng khác gì dùng để tống khứ một tên ăn mày cả.

Tiết Diệc Sâm nghiêng đầu nhìn cậu ta, mím môi với vẻ mặt phẫn uất nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm xúc. Ngặt nỗi cậu ta lại nhìn thấy tia bi thương nơi đáy mắt Tiết Diệc Sâm nên lồng ngực thắt lại, vô thức nói lời xin lỗi: "Xin lỗi."


trướctiếp