Có vẻ như tâm trạng của Tiết Diệc Sâm đang thất thường, cậu hết nhìn cái xe này rồi lại chậc lưỡi đầy khinh bỉ, sau đó đánh giá bộ
quần áo đang mặc trên người: "Gu ăn mặc kiểu gì thế này, sao lại nát vậy chứ?"
Tô Hoan Trạch không nói gì, quần áo này do cậu ta chọn, và Tiết Diệc Sâm mặc thử xong thì cũng đã đồng ý chọn bộ này.
Đến nhà họ Tô, Tiết Diệc Sâm nhìn khu chung cư này, do dự một lúc mới quay
sang nói với Tô Hoan Trạch đứng kế bên: "Dẫn đường đi."
"Ừm." Một mình Tô Hoan Trạch lẳng lặng vác theo mớ quà cáp trong xe và dắt Tiết
Diệc Sâm - người giống như một ông lớn đi vào bên trong tòa nhà. Vào đến thang máy, sau khi cậu ta quẹt thẻ thì nút bấm ở tầng 26 sáng lên. Bước ra khỏi thang máy là đến nhà họ Tô rồi.
Đây là một căn phòng
thông tầng (duplex), cả tầng 26 và tầng 27 đều của nhà họ Tô, nhưng
tháng máy không dừng ở tầng 27 để lưu giữ không gian riêng tư. Ra khỏi
thang máy là chỗ thay giày, hai người thay dép xong thì đến trước một
cái cửa kính. Sau khi Tô Hoan Trạch ấn dấu vân tay, cánh cửa bật mở ra.
Người trong nhà đã chờ sẵn, hai người vừa vào thì có người đẩy xe lăn của Tô
Hoan Dao đến nghênh đón bọn họ. Vừa thấy hai người, Tô Hoan Dao phấn
khích kêu lên: "Anh trai, anh dâu!"
Nghe hai chữ "anh dâu", khóe miệng Tiết Diệc Sâm co giật như sắp nổi bão đến nơi.
Nhưng không ai dị nghị gì mà nhiệt tình dẫn Tiết Diệc Sâm vào nhà. Lúc đi dọc hành lang, anh ta đưa mắt đánh giá xung quanh, bỗng dừng lại rồi bước đến cầm một cái lọ gốm
trên kệ lên săm soi, đột nhiên tung lên và bắt lấy nó một cách vững
vàng. Động tác trôi chảy như thể đã chơi đùa với mấy cái lọ này cả trăm
ngàn lần.
Tô Hoan Trạch nhìn động tác của cậu, suýt chút nữa tim
đã ngừng đập... Cái lọ đó là bảo bối của ba Tô, đừng bảo lần đầu tiên
đến đây đã đạp vỡ một món đồ cổ đấy chứ.
"Cũng ra gì đấy, một cái lọ hoa gốm men miệng lượn sóng cổ cao hai tai thời Bắc Tống được bảo
quản khá kỹ càng, phần miệng lượn sóng có hơi lệch nhưng màu gốm men rất chuẩn xác, tuy vậy vẫn không được đẹp cho lắm... dựa theo giá thị
trường thì nhiều lắm chỉ bán được hai triệu." Tiết Diệc Sâm đánh giá
xong thì đặt cái lọ này về vị trí cũ, thái độ chẳng thèm đoái hoài đến
hệt như đang ném một cái bình xoàng xĩnh.
Hai anh em họ còn chưa
kịp nói gì đã nghe thấy một âm thanh vô cùng phóng khoáng vang lên: "Ồ,
cậu còn hiểu biết về đồ cổ sao. Nhưng vừa nãy cậu nói sai rồi, tôi đã bỏ ra năm triệu cho cái lọ cổ cao này đấy."
Một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi vừa bước ra khỏi phòng vừa nói, giới thiệu nó bằng giọng điệu rất đỗi tự hào.
Không đợi Tô Hoan Trạch giới thiệu, Tiết Diệc Sâm đã chủ động chào hỏi: "Vâng, chào chú."
Ba Tô đáp lại, đang định hoan nghênh thì nghe Tiết Diệc Sâm bổ sung thêm
một câu: "Con từng tham gia một buổi đấu giá, có một cái lọ cổ cao xấu
hơn cái này được mua với giá tám triệu. Thứ như vậy vẫn có dân ngoài
ngành chịu mua nên chú không bị hớ giá lắm đâu."
Ba Tô nghẹn lời, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười khô khốc.
"Ặc... Ba, cậu ấy là Tiết Diệc Sâm..." Tô Hoan Trạch không biết phải xử lý
tình huống thế này như nào, đây là lần đầu tiên cậu ta dắt người yêu về
nhà nên vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, ai ngờ vừa chạm mặt thì
tình cảnh lại thành ra vậy khiến cậu ta cảm thấy hoảng hốt, đành phải
gượng gạo giới thiệu.
"Ba! Anh dâu điển trai lắm nhỉ! Có phải còn đẹp hơn trong ảnh không?" Tô Hoan Dao hỏi đầy thích thú.
"Ừm, quả là rất điển trai. Đừng đứng ngoài hành lang nữa, vào trong ngồi đi
nào." Ba Tô vẫn lịch sự lắm, đúng là một con người hào sảng mà. Ông khá
giống với Tô Hoan Trạch, nhưng vì thường xuyên mài giũa nơi thương
trường nên không để lộ ra sự sắc bén như cậu ta mà lại khéo đưa đẩy
khiến người khác khó lòng nhìn thấu.
Tô Hoan Trạch quả đúng là
trò giỏi hơn thầy, thoạt nhìn ba Tô chỉ cao tầm 1m83 đến 1m85 và không
quá chênh lệch với Tiết Diệc Sâm, ba con hai người họ mang cùng một loại dép mà rõ ràng có thể nhìn thấy Tô Hoan Trạch nhỉnh hơn ông mấy cm.