Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 80: Bệ hạ thích mềm hay cứng?


trướctiếp

Hơi thở của Ân Vô Chấp phả vào ngón tay y, ấm áp chứ không rát bỏng.

Khương Ngộ thoáng ngẩn ngơ.

"Trẫm ngủ lâu thế, ai xử lí chính sự".

"Văn Thái hậu đang tạm nắm quyền chấp chưởng triều đình".

Ân Vô Chấp vừa nói vừa dùng những ngón tay cọ vào lòng bàn tay y. Bàn tay Khương Ngộ rất mềm, chẳng biết vì sao lại thấy hơi ngưa ngứa, y bèn vô thức rụt lại: "Sao ngươi tới muộn thế".

Tay Ân Vô Chấp trống trơn, hắn hỏi: "Bệ hạ nhớ ta sao?".

Khương Ngộ không biết.

Nhưng vào khoảnh khắc phát hiện mình chưa chết, y nằm trên long sàng, vô thức cảm thấy lẽ ra Ân Vô Chấp nên túc trực cạnh mình mới phải.

Y cũng chẳng nghĩ người đầu tiên tới thăm lại là Văn Thái hậu.

"Ân Vô Chấp". Y không hiểu, bèn hỏi: "Sao ngươi không túc trực bên trẫm".

"Lỗi ta".

"Ngươi bận gì".

"Chỉ là chút việc quân thôi".

"Trẫm sai người gọi ngươi, sao ngươi lại đến muộn".

Ân Vô Chấp ngẩng đầu, giây lát sau mới cười mỉm: "Ta đi nấu canh đào mật cho bệ hạ".

Khương Ngộ hỏi: "Ở đâu".

Y vừa hỏi thì phía sau đã có tiếng động, Tề Hãn Miểu nheo mắt cười, ôm lồng thức ăn bước tới: "Bệ hạ xem Thế tử gia chu đáo chưa này, người nói muốn ăn đào, Thế tử điện hạ vừa vào cung đã lập tức tới ngự thư phòng rồi. Người hãy mau nếm thử lúc còn nóng đi ạ".

Lão đặt lồng thức ăn xuống bàn, mở nắp lồng, dâng bát. Cái bát không lớn, Ân Vô Chấp đỡ gọn lấy nó bằng một tay rồi bưng lên thổi: "Nếm thử xem".

Tề Hãn Miểu đứng một bên cũng khích lệ: "Đây toàn là đào mới hái từ chùa Thịnh Quốc đấy ạ, ngọt cực kì, trong canh không thêm chút đường nào đâu".

Ân Vô Chấp ôn hòa nói: "Công công hãy cứ đi làm việc đi".

"Thưa vâng". Tề Hãn Miểu đáp, thức thời chừa không gian riêng lại cho hắn và Khương Ngộ.

Một phần thịt quả đã tan ra trong khi nấu, một phần trở nên trong suốt, trông rất giống món thạch Khương Ngộ đã thấy ở thế giới ngàn năm sau. Y ăn thử một miếng, trong miệng ngập mùi đào, ngọt mà không ngấy.

Đôi mắt trong veo sáng rực.

"Ngon không?".

"Ừm".

Khương Ngộ lại ăn thêm một miếng nữa, Ân Vô Chấp kiên nhẫn đút cho y, nét mặt dịu dàng.

Nửa bát canh đào trôi xuống bụng, Khương Ngộ lên tiếng sau một khoảng lặng dài: "Đây là lần đầu tiên trẫm ăn canh đào".

"Nếu bệ hạ thích thì sau này năm nào ta cũng nấu".

Năm nào cũng nấu. Tang Phê không biết liệu mình còn ở lại trên đời được bao lâu, y không quá thích thế giới này, cũng không quá thích thân phận của bản thân trong thế giới này.

Khương Ngộ ăn hết sạch một bát, Ân Vô Chấp bèn múc một bát nữa. Y ăn thêm tận nửa bát, đến lúc bụng no căng mới dừng lại, ợ một hơi đầy mùi đào.

Ân Vô Chấp đặt bát xuống rồi lau miệng cho y: "Nếu người không ăn nữa thì thưởng phần thừa cho hạ nhân vậy".

Khương Ngộ: ".".

"Người đâu". Ân Vô Chấp gọi. "Mang xuống đi".

Khương Ngộ: ".". ".". ".".

Hạ nhân nhanh chóng thu dọn phần canh đào còn sót lại. Ân Vô Chấp đứng dậy, ôm y ra ngoài hành lang rồi nói: "Đêm nay ánh trăng rất đẹp, bệ hạ ngắm một lát rồi đi ngủ sớm nhé".

Khương Ngộ mê man suốt mùa xuân, khi tỉnh dậy thì thời tiết đã sang hè, chỉ cần đặt chân ra hành lang là nghe được tiếng côn trùng rả rích.

Ân Vô Chấp không ép y làm những chuyện y không thích nữa.

Không ép y ăn những món cứng và khó nhai, cũng chẳng ép y ra ngoài đi dạo.

Y nhìn trời một chốc, chẳng thấy buồn ngủ tẹo nào, bèn gọi: "Ân Vô Chấp".

"Hửm?".

"Sao ngươi không ăn nốt canh đào của trẫm".

Vài phút trôi qua, Ân Vô Chấp không trả lời.

Khương Ngộ cũng biết câu hỏi của mình rõ là vô lí. Y âu sầu nghiêng sang một bên, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, không nói gì thêm nữa.

"Thần đã no rồi".

Một khoảng lặng trôi qua, Ân Vô Chấp khẽ dịch ghế, giơ tay xoay đầu y lại: "Sao bệ hạ lại hỏi thế?".

"Trẫm không chết".

"Ừm".

"Không chết".


trướctiếp