Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 81: Hồ Ly tinh


trướctiếp

Khương Ngộ đã phải đợi biết bao lâu mới được ăn đào, thịt đào mềm, ngọt và mọng nước.

Y cắn xuống, nước đào chảy xuống dọc theo cánh tay Ân Vô Chấp.

Hắn dùng khăn lau hết để chúng không rơi xuống quần áo y, lại hỏi: "Ngon không?".

Khương Ngộ nuốt xuống, gật đầu, ăn tiếp.

Tay Ân Vô Chấp cứ thế giữ nguyên, đợi y gặm hết một mặt thịt quả thì lại xoay sang mặt khác, ân cần hết chỗ chê, hoàn toàn không tỏ ra mất kiên nhẫn vì y ăn quá chậm.

Khương Ngộ ăn hết nửa quả rồi nằm xuống.

Ân Vô Chấp hỏi: "No rồi à?".

Không no, mệt.

Ân Vô Chấp nói: "Nghỉ một lúc rồi ăn tiếp".

Cũng hệt như ngày trước, Khương Ngộ chẳng cần nhiều lời nhưng hắn vẫn biết y đang nghĩ gì.

Hắn cất nửa quả đào đi giúp Khương Ngộ, lại lấy khăn lau miệng cho y.

Khương Ngộ nhìn nửa quả đào ấy, lại nhìn Ân Vô Chấp, hắn ngồi ghế ngay bên cạnh, trên tay là quyển tấu chương cầm từ ngự thư phòng tới.

Từ khi Ân Vô Chấp vào cung, những chuyện này được Khương Ngộ chuyển sang cho hắn.

Y nằm uốn éo trên ghế, mà thực ra cũng chẳng phải uốn éo, chỉ là hai vai giần giật thôi.

Ân Vô Chấp ngẩng đầu, đặt tấu chương xuống, giơ tay đổi tư thế cho y.

Một lúc sau Khương Ngộ lại uốn éo như con sâu – cơ mà vẫn chẳng động đậy mấy, nhưng tiếng vạt áo loạt xoạt vẫn khiến Ân Vô Chấp chú ý.

Hắn lại giơ tay ôm lấy y, đỡ đầu y, kiên nhẫn giúp y điều chỉnh tư thế: "Thoải mái hơn chưa?".

Khương Ngộ ừm một tiếng, Ân Vô Chấp lần nữa rụt tay về.

Một phút sau, trên ghế lại có tiếng cọt kẹt.

Ân Vô Chấp ôm y dậy lần thứ ba, tiện thể hỏi: "Có phải bị ngứa ở đâu không?".

".".

"Hay người nằm lâu quá rồi nên khó chịu?".

Khương Ngộ không đáp.

Ân Vô Chấp hỏi: "Người có muốn ra ngoài một lúc không?".

"Mặt trời".

Đúng là bây giờ rất nóng, hắn bèn nói: "Hay đi quanh điện một lúc cũng được".

"Không".

Ân Vô Chấp chào thua, đành phải tiếp tục đổi tư thế cho y, tới khi lùi lại thì bị một bàn tay túm chặt góc áo.

Hắn nhìn bàn tay ấy.

Khương Ngộ rủ mi, những ngón tay chậm rì rì mò lên theo mép áo, mệt, nghỉ một lúc, lại mò lên, những ngón tay trườn tới bờ vai, cuối cùng vòng qua gáy.

Ân Vô Chấp thức thời cầm nốt tay kia của y quàng lên cổ mình, hỏi: "Sao vậy?".

"Ôm".

Ân Vô Chấp dang tay ôm y, Khương Ngộ áp mặt vào ngực hắn, bên tai là từng nhịp tim mạnh mẽ.

Không phải Khương Ngộ không biết tò mò. Lúc gặp chuyện không hiểu được y cũng sẽ ngẩn ngơ, nhưng thường thì những chuyện ấy chẳng liên quan gì tới y, hoặc không quá liên quan tới y, nên y lười hỏi. Dù sao có biết đáp án hay không thì cuộc sống của y vẫn vậy.

Tang Phê vẫn luôn muốn chết, cuộc sống hiện tại không thuộc về y, tình người ấm lạnh giữa nhân gian này cũng chẳng liên quan gì tới y.

Y muốn ôm, Ân Vô Chấp bèn ôm, như thể tất thảy của hắn đều thuộc về Khương Ngộ.

Như thể hắn sẽ để Tang Phê làm bất cứ thứ gì y muốn.

... Đương nhiên Tang Phê thì vốn đã vậy.

"Ân Vô Chấp".

"Ừm".

"Ân Vô Chấp".

"Ta đây".

Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp.

Đôi tay Ân Vô Chấp ôm lấy y chặt hơn một chút, hắn thấp giọng: "Người muốn nói gì?".

Tang Phê níu lấy vạt áo hắn.

Mấy ngày nay y không nói gì, không có nghĩa y không nhận ra. Ân Vô Chấp chẳng còn hôn y như ngày trước nữa.

Hắn không ăn đồ ăn y để thừa lại, cũng không làm những điều mà hắn tự cho là có lợi với y, tuy Tang Phê tự do hơn hẳn nhưng y chợt thấy mình như con diều đứt dây. Y chẳng biết nên đi đâu giữa cõi đời.

"Còn thừa đào".

Ân Vô Chấp buông y ra: "Hay người nghỉ ngơi chốc lát rồi ăn tiếp nhé?".

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp hỏi: "Không thích à? Thế bệ hạ muốn làm gì?".

Bàn tay Tang Phê lướt xuống bả vai, rầu rĩ túm chặt góc áo hắn: "Ngươi ăn".


trướctiếp