Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 79: Bệ hạ thơm quá


trướctiếp

Mũi tên đen nhánh kia bị Khương Ngộ tự tay găm vào ngực Diêu Cơ.

Đôi ngươi thị run rẩy, nét mặt ngỡ ngàng chẳng dám tin.

Đây là con trai thị. Nhưng trong khoảnh khắc đâm mũi tên ấy vào thị, trên mặt nó lại chẳng có chút xúc cảm nào.

Không có căm hận, không có sung sướng, không có đau khổ, lại càng không có do dự và băn khoăn.

Thị chợt nhớ.

Khương Ngộ ngày trước không phải vậy.

Lúc mới được sinh ra nó rất thích cười, khi được phụ hoàng ôm thì sẽ cười khanh khách, được mẫu phi hôn cũng cười khanh khách, cặp mắt như hai quả nho đen cứ cong cong, cái miệng bé xinh nhoẻn ra, để lộ phần nướu non nớt chưa nhú chiếc răng nào.

Từ bé Khương Ngộ đã thông minh lanh lợi hơn đám trẻ khác, chưa đến hai tuổi đã biết đi, biết tự tìm người khác đòi kẹo, dù Thái hoàng thái hậu có không thích nó vì thấy thị chẳng vừa mắt thì lần nào gặp cũng thưởng cho nó chút kẹo ăn.

Ngay cả tiền Hoàng hậu cực kì ghét Diêu Cơ cũng không nỡ đẩy nó ra khi bị ôm chân.

Ngày bé biểu cảm của nó rất đa dạng, lúc bị thị túm tóc thì sẽ gào toáng lên, giận thì bĩu môi, buồn bực thì cau mày, đã khóc là khóc ầm trời. Mỗi lần tiên đế không tới điện Tử Vân vì bận rộn, nó sẽ dùng cơ thể bé xíu chủ động chui vào lòng phụ hoàng, bị phụ hoàng đẩy ra thì lại chui, chui tiếp, cuối cùng phụ hoàng chẳng nỡ đẩy nó ra thêm lần nào nữa.

Thị là thiên kim nhà họ Hạ của nước Triệu, nhan sắc tuyệt trần, dù có tới đâu cũng là tiêu điểm được tất cả mọi người chú ý, dù có tới đâu cũng cao cao tại thượng. Nhưng trong chốn hoàng cung này, thị ;ại nhận hết mọi lời chế giễu.

Khi ấy Thái hoàng thái hậu không bao giờ mời thị mỗi lần bà tổ chức yến tiệc, Khương Ngộ chạy tới quấn quýt bên bà vài ngày, bà mới bất đắc dĩ đồng ý để thị đi. Dĩ nhiên Khương Ngộ không muốn thị biết chuyện này là do mình xin xỏ được, nên nó nói với Thái hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu hãy mời mẫu phi như mời những người khác nhé, Ngộ Nhi chuyển lời thì không tính, mẫu phi cũng cần thể diện nữa mà".

Thái hoàng thái hậu tức cười, chung quy vẫn cho người tới mời thị.

Sau này biết được, thị nhéo má nó: "Sao mà chẳng biết xấu hổ gì hết".

"Nếu hoàng tổ mẫu thích Ngộ Nhi thì sau này người sẽ không đối xử lạnh nhạt với mẫu phi nữa".

Thị biết Khương Ngộ đang cố đối xử tốt với thị và muốn khiến thị vui bằng cách của riêng mình nó, cũng từng vì thế mà rất cảm động. Nhưng thị vẫn luôn hiểu rõ một điều, muốn sống sót trong hoàng cung này, muốn có địa vị cao hơn kẻ khác, thị chỉ có thể dựa vào mình Khương Ngộ.

Ở đất nước này thị không có người thân, cũng chẳng có địa vị, ngay cả bạn bè cũng không, mọi vinh quang thị nắm giữ đều đến từ người đàn ông cao cao tại thượng kia.

Nhưng ai mà biết bao giờ hắn ta sẽ thôi sủng ái thị.

Ban đầu thị thực sự chỉ vì hư vinh, chỉ biết sống cho bản thân mình, thị muốn sống ở nước Hạ, muốn trèo lên vị trí cao hơn nữa.

Thị không thích bị người khác coi thường, cũng không thích ánh mắt khinh bỉ của Thái hoàng thái hậu, lại càng không thích cái vẻ kiêu ngạo cao quý của tiền Hoàng hậu khi ấy.

Vì vậy thị càng lúc càng quá quắt, ép Khương Ngộ tập võ, nó học ở Quốc Tử Giám xong thì lại phải về cung làm tiếp bài tập thị giao cho, trong lúc những đứa trẻ khác vẫn chưa học cưỡi ngựa bắn cung, Khương Ngộ đã bắt đầu luyện giương cung trong điện.

Thị nghĩ, chỉ khi nó lớn lên và thành Hoàng đế thì mình mới có ngày ngẩng cao đầu.

Khương Ngộ buông tay, mũi tên găm trong ngực thị.

Nước mắt chảy đầy gương mặt được bao người tán thưởng, thị chầm chậm ngã xuống.

Thị từ từ thuần phục nó, biến nó thành một công cụ chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời. Dần dà nó không cười nữa, không tự tiện đối xử tốt với thị nữa, coi lời thị như thánh chỉ. Dần dà nó không đòi ăn kẹo nữa, không đòi chơi với các anh trai nữa, cũng không chủ động tới gần tiên đế nữa.

Thị vẫn còn nhớ một ngày tiên đế tới đúng lúc Khương Ngộ vừa luyện bắn tên xong, thị sốt ruột muốn y thể hiện tài năng trước mặt phụ hoàng ngay lập tức, Khương Ngộ bị thị lôi tới trước mặt hắn ta.

Tiên đế hiền từ nói: "Con rất giỏi, còn nhỏ thế này mà nghe nói đã bách phát bách trúng rồi".

Khương Ngộ bình tĩnh nhìn phụ hoàng mình, tiên đế khi ấy hoàn toàn chưa biết chuyện, chỉ thấy lạ vì thằng bé đã thay đổi nên vô thức quay sang phía thị.

Diêu Cơ vội vàng giơ tay, trông thì có vẻ như đang vỗ vai nhưng thực ra lại là cấu nó một nhát: "Con còn không mau bắn cho phụ hoàng xem đi".

Đứa bé này sợ đau, từ nhỏ đã chỉ sợ đau. Ngày trước thị hơi mạnh tay với nó là nó đã chảy nước mắt, nhưng ngày ấy nó chỉ hơi rụt người, kéo cung, làm đúng theo những gì thị muốn.

Tiên đế quả thực rất vui, thị nhân đó mở miệng: "Ngộ Nhi muốn cùng tham gia hội săn mùa thu năm nay".

"Hội săn mùa thu? Nó còn bé quá, nếu cưỡi ngựa một mình thì chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm".

"Không sao đâu ạ, Ngộ Nhi thích lắm".

Lúc quay đầu thị phát hiện Khương Ngộ vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, bèn gọi nó: "Ngộ Nhi".

Nó rất ngoan ngoãn: "Vâng, Ngộ Nhi thích".

Trong hội săn mùa thu năm ấy, đứa bé mới tám tuổi chen chân vào một trong ba vị trí đầu, được tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi.

Nó nổi danh khắp kinh thành, ai ai cũng biết nó có tài năng trời phú, văn võ song toàn.

Máu tươi trào ra từ trong họng, thị nhớ lại tất cả, đôi mắt đầy trống rỗng và mê man.

Thị sai rồi ư?

Hoàng gia không có thân tình, thị ép Khương Ngộ lớn lên cũng là bởi muốn tốt cho nó.

Nếu không nhờ thị, sao nó có thể trở thành Hoàng đế được.

Thị thấy Khương Ngộ cũng đang ngã xuống.

Sao nó phải làm vậy, nó có biết thực ra thị đã hạ trùng độc cho nó hay không?

Trùng độc mẫu tử cộng sinh.

Khương Ngộ không biết một chuyện. Trong giấc mơ ấy, lúc rời đi tiên đế nói sẽ tới điện Tử Vân, thực ra hắn ta tới tìm thị.

Hôm ấy Diêu Cơ bị Thái hoàng thái hậu tra tấn bằng cực hình, thị bị giam trong điện Tử Vân, thương tích đầy người. Trên tay thị vẫn còn đầy vết kim châm.


trướctiếp