Phế Đế Vi Phi

Chương 99: Đêm qua giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì?


trướctiếp

Hạ Vân Dương hay tin Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm ở bên nhau thì giận sôi, năm lần bảy lượt phái người ám sát Tiêu Chấn Diệp. Tuy nhiên đến một sợi tóc của Tiêu Chấn Diệp hắn ta cũng chả động tới được, ngược lại còn tạo cơ hội cho Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp gia tăng tình cảm.

Hạ Vân Dương máu nóng lên não, xuất lĩnh Vân Nhai các cùng lưỡng quốc Ngu, Mạnh tấn công Mộc Quốc vừa thống nhất Lăng Phong đại lục, phát động chiến tranh quy mô lớn.

Kết quả có thể đoán trước.

Chuyện này chẳng thể khơi lên nguy hiếp lớn với Mộc Quốc, trái lại bị phu phu Tiêu Mộc phối hợp đánh cho liên tiếp bại lui, cuối cùng cả hai nước Ngu, Mạnh và bốn tiểu quốc vốn thuộc quyền khống chế cũng phải buộc lòng buông bỏ.

Mộc Tử Khâm sáp nhập Ngu Quốc, Mạnh Quốc cùng bốn tuyến giới tiểu quốc kia vào lãnh thổ Mộc Quốc, bấy giờ, ngoại trừ biên cảnh Man Di thì về cơ bản Lăng Phong đại lục đã hoàn toàn thống nhất, Đại Mộc đế quốc chính thức khai sinh.

Trong trận chiến này, Hạ Vân Dương thụ thương nghiêm trọng, được thị vệ Doãn Sướng liều chết cứu đi.

Tại một gian khách điếm chẳng mấy bắt mắt.

"Cút đi, ta sẽ không... để ngươi tổn thương A Khâm thêm lần nào nữa." Trong gian thất, Hạ Vân Dương nghiến răng lẩm bẩm, trên trán ứa đầy mồ hôi, như đang cố áp chế thứ gì đó.

Thế nhưng vào một giây kế tiếp, vẻ mặt hắn ta bỗng trở nên hung ác, giọng nói phát ra trầm khàn mà u oán khiến người ta sởn tóc gáy: "Giao thân thể cho ta, chỉ ta mới có thể cướp Mộc Tử Khâm về...."

"Không! Ngươi đã làm hại A Khâm một lần rồi, y hiện tại đang rất hạnh phúc, ta tuyệt không để ngươi tổn thương y...." Hạ Vân Dương mạnh mẽ ép lại vẻ bạo ngược kia.

Cơ mà chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn ta lại hóa về vẻ quỷ quyệt như ác quỷ ngoi lên từ địa ngục, lệ khí khiếp nhân: "Tiền thế, nếu không có ta bước qua tầng tầng địa phủ, hiến tế linh hồn xoay chuyển thời không, thì giờ đây thể nào bọn chúng có cơ hội trọng sinh?"

"Mộc Tử Khâm là của ta, y chỉ có thể là của ta, ta ban cho y tân sinh, nên y chỉ có thể thuộc về ta! Nếu không chiếm được y, vậy thì hủy hoại y đi! Hủy hoại y hahahaha ——"

"Sao ngươi dám!?" Hạ Vân Dương mất thật nhiều sức lực giành về thế chủ động: "Ngươi động đến y thử xem, ta sẽ tự tay kết liễu ngươi!"

"Giết ta rồi ngươi cũng chả sống được." Khuôn mặt Hạ Vân Dương lần nữa hiện vẻ âm lãnh.

"Miễn là A Khâm bình an, ta cùng ngươi đồng quy vu tận thì có xá gì..."

.........

Thế lực đại lục lần nữa được sắp xếp lại dẫn đến việc toàn thể triều đường đều bộn bề sự vụ, Mộc Tử Khâm đối nội ổn định thế lực các phe, Tiêu Chấn Diệp đối ngoại chinh chiến tứ phương quét sạch bè lũ khơi mào phản động.

Liễu Hạo Diễm thân là đệ nhất đại tướng dưới trướng Tiêu Chấn Diệp, sau khi Tiêu Chấn Diệp quy phục Mộc Tử Khâm cũng thuận lý thành cương quy về dưới trướng y. Địa vị tương tự Phù Nhã và Mạnh Hào, trở thành những đại tướng quan trọng trong tay Mộc Tử Khâm.

Ngày ấy, Phù Nhã vừa hoàn tất báo cáo công vụ với Mộc Tử Khâm liền bắt gặp Liễu Hạo Diễm đương đợi y ở ngoại điện.

Phù Nhã trực tiếp xem hắn như không khí mà ngó lơ, vòng qua hắn đi về phủ đệ của mình.

Liễu Hạo Diễm bỗng kéo tay y níu lại: "Phù Nhã....."

"Làm gì đấy?" Phù Nhã hung dữ trừng Liễu Hạo Diễm.

"Chuyện trước kia, rất xin lỗi ngươi..."

Phù Nhã giễu cợt cười thành tiếng, hất văng tay hắn ra: "Ngươi đề cập tới chuyện ngươi nhân lúc cháy nhà đi hôi của chiếm đoạt ta? Hay chuyện ngươi giam ta ở Liễu phủ suốt một tháng trời?"

"Nếu là vế trước, ta đây đành xem như bị chó cắn một miếng. Còn về vế sau, khi ấy đương lúc hai quân giao chiến, vã lại về sau ngươi đã thả ta rồi, ta cũng chẳng truy cứu mãi làm gì, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, Liễu tướng quân, cáo từ."

Phù Nhã vừa dứt lời liền xoay người định rời đi.

Ấy nhưng lại bị Liễu Hạo Diễm túm lấy.

Phù Nhã thoáng liếc qua cánh tay bị Liễu Hạo Diễm giữ chặt, đoạn diện vô biểu tình dời mắt nhìn hắn: "Liễu tướng quân còn chuyện gì à?"

"Ngươi cứ thế bỏ đi sao?" Liễu Hạo Diễm nhìn thẳng Phù Nhã, nơi con ngươi sâu hút chất chứa nỗi niềm Phù Nhã xem không thấu: "Ngươi không có điều gì muốn nói với ta ư?"

Phù Nhã có chút mạc danh kỳ diệu: "Ta nên nói với ngươi chuyện gì, ta có thể nói với ngươi cái gì đây?"


trướctiếp