Phế Đế Vi Phi

Chương 98: Ta yêu ngươi, Tiêu Chấn Diệp


trướctiếp

07/12/2022

Edit: Chary

___________________________

"Y sao rồi?"

Trông đôi gò má đỏ hồng bất bình thường của người hôn mê trên giường, đáy mắt Liễu Hạo Diễm nhuốm đầy âu lo.

"Y đột ngột phát sốt là thế nào, có phải do vết thương nhiễm trùng không?" Liễu Hạo Diễm vội hỏi.

"Y không sao, nhưng.... Nhưng mà... khụ...." Đại phu khẽ hắng giọng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Y... chỗ kia của y bị rách tương đối nghiêm trọng, còn không được bôi thuốc kịp thời, nên miệng vết thương mới nhiễm trùng gây sốt cao...."

Liễu Hạo Diễm cau mày: "Không bôi thuốc sao...?"

"Ngoài ra cũng cần chú ý cẩn trọng với thương tích trên người y, tận lực tránh đụng nước, bằng không thì dễ khiến miệng vết thương nhiễm trùng lắm. Đặc biệt là vùng vai, bụng bị thương nặng nhất, phải cẩn thận chăm sóc, tránh lưu lại mầm bệnh..."

Sắc mặt Liễu Hạo Diễm ngưng trọng: "Ta rõ rồi."

Xem ra cần phải để tâm tới tình trạng của y hơn mới được....

.........

"Cút đi! Đừng chạm vào ta!" Tiếng rống giận dữ pha lẫn chán ghét và đôi phần thẹn thùng truyền ra từ phòng Liễu Hạo Diễm.

Trong phòng lúc này, Liễu Hạo Diễm đang cẩn thận kỹ lưỡng bôi thuốc chỗ nào đó cho Phù Nhã.

"Đại phu dặn chỗ này phải được bôi thuốc mỗi ngày. Nếu không, sợ là sẽ lưu lại mầm bệnh, vì phòng ngừa ngươi lại lộn xộn ta chỉ còn cách điểm huyệt ngươi thôi, đắc tội."

"A..." Chẳng biết chạm phải chỗ nào, Phù Nhã bị đau hô thành tiếng.

"Làm đau ngươi à? Ta sẽ nhẹ chút..." Liễu Hạo Diễm khẩn trương giảm nhẹ lực đạo.

Ngón tay ấm áp không ngừng ma sát địa phương khó nói nào đó, Phù Nhã bị chọc cho sắp bốc hỏa, y liều chết cắn chặt môi ngăn mình phát ra âm thanh đáng thẹn.

"Ngươi... lấy cái tay ra, tự ta... làm...." Phù Nhã nghiến răn nghiến lợi.

Y cảm thấy thẹn đến không chốn dung thân, ngữ khí bất giác dịu xuống một thoáng.

Nhưng Liễu Hạo Diễm lại bỏ lỡ chút dị thường của Phù Nhã, hắn chuyên chú vào động tác trên tay: "Ngươi hành động bất tiện, để ta làm thì hơn...."

Liên tiếp những ngày sau đó, cũng là Liễu Hạo Diễm giúp Phù Nhã bôi thuốc.

Uống thuốc, bôi thuốc, hay dùng bữa, lau người,... đều do Liễu Hạo Diễm tự thân xuất lực.

Các loại bổ dược chưa từng gián đoạn, ngày ngày ăn ngon ngủ tốt, sức khỏe Phù Nhã theo đó mà dần khang phục.

Song, y vẫn bị Liễu Hạo Diễm giam lỏng trong Liễu phủ, vô pháp liên hệ với người bên ngoài.

Chẳng biết tình hình bên chủ thượng thế nào rồi.

Phù Nhã lo lắng tình huống bên Mộc Tử Khâm, thành thử mỗi ngày đều tìm cách chạy trốn.

Tuy nhiên, không ngoại lệ rước toàn thất bại.

Dù rằng chán ghét Liễu Hạo Diễm, nhưng Phù Nhã không thể không thừa nhận, Liễu Hạo Diễm quả thật là một tài tướng, cẩn trọng, nhạy bén, quả cảm, năng lực thậm chí còn vượt trội hơn cả y.

Lần nữa đào tẩu thất bại, báo hại cái chân bị thêm thương tích, Phù Nhã được Liễu Hạo Diễm bế về phòng.

"Ngươi định cứ giam giữ ta thế này mãi sao?" Phù Nhã rốt cuộc nhịn không đậu truy vấn Liễu Hạo Diễm.

Liễu Hạo Diễm tập trung tình thân đắp thuốc lên chân y, chẳng nói chẳng rằng.

Phù Nhã cả giận quát: "Một là ngươi giết ta, không thì thả ta đi, cứ mãi giam ta trong cái phủ đệ nho nhỏ này làm gì chứ?"

"Ta không giết ngươi đâu." Liễu Hạo Diễm ngẩng đầu nhìn Phù Nhã, ánh mắt ấy vô cùng nghiêm túc: "Ngươi đối với ta có ân cứu mạng, ta tuyệt đối không tổn thương ngươi."

Phù Nhã chợt sững sờ, y biết Liễu Hạo Diễm đã nhận ra mình là Mộng Nguyệt, bất đắc dĩ dời mắt sang nơi khác: "Vậy thì thả ta ra."


trướctiếp