Phế Đế Vi Phi

Chương 100: Xin lỗi ngươi, Phù Nhã


trướctiếp

"Bốp ——" Từ phòng Liễu Hạo Diễm vang lên tiếng bạt tay rõ to.

Nửa bên mặt Liễu Hạo Diễm bị tát cho sưng đỏ, "Phù Nhã, thực xin lỗi, ta...."

Phù Nhã trực tiếp ngắt lời Liễu Hạo Diễm, lạnh lùng mà nhìn hắn: "Liễu tướng quân có bản lĩnh gớm, một lời không hợp liền dùng cái cách này bức bách người khác."

"Lúc trước ta là tù binh của ngươi, do ta kĩ không bằng người rơi vào tay ngươi, bị ngươi đối đãi thế kia ta chẳng có lời nào để nói. Nhưng hiện tại thì sao?"

Mục quang phủ kín sương lạnh của Phù Nhã ghim chặt Liễu Hạo Diễm: "Hiện tại ta với ngươi là đồng liêu đấy, vì cớ gì mà ngươi lại hành xử với ta như vậy?"

Liễu Hạo Diễm mấp máy cánh môi khô khốc: "Ta xin lỗi...."

Ngoài lời này ra hắn chẳng biết mình nên nói gì hơn.

Hắn cũng không rõ vì cớ gì một người xưa nay luôn lãnh tĩnh như mình lại bỗng dưng đánh mất lý trí, ép uổng xâm phạm y dưới tình huống y không hề tình nguyện.

"Xin lỗi? Ha!" Phù Nhã giễu cợt bật cười: "Xin lỗi có tác dụng gì chứ? Ngươi làm đã làm rồi, ở đây làm bộ làm tịch cho ai xem? Đều nói Liễu Đại tướng quân là bậc chính nhân quân tử, hiện tại xem ra, bất quá chỉ là tên tiểu nhân đê tiện khoác cái vỏ quân tử thôi!"

"Thực xin lỗi..." Liễu Hạo Diễm liếc nhìn y, áy náy xen lẫn hỗi hận dâng đầy trong mắt: "Là ta có lỗi với ngươi, ngươi cứ bẩm tấu lên thánh thượng, vô luận thánh thượng trừng phạt thế nào ta cũng không lời oán thán...."

"Bẩm tấu với thánh thượng? Hừ! Ngươi không biết xấu hổ, nhưng mặt mũi ta để ở đâu!" Phù Nhã trở mình, nằm trên giường quay lưng với Liễu Hạo Diễm, lạnh lùng nói: "Cút cho ta!"

Rành rành là không buồn quan tâm hắn nữa.

"Ta bế ngươi đi tẩy rửa trước nhé?" Liễu Hạo Diễm nói đoạn bước tới bế y lên.

"Cút!" Phù Nhã toan vùng khỏi nhưng đã bị Liễu Hạo Diễm điểm huyệt vị, rồi người nọ vòng tay qua gối ôm y về phía dũng dục.

Liễu Hạo Diễm nhẹ nhàng đặt y vào bể nước, vững vàng giữ lấy thắt lưng y, bắt đầu thay y tẩy trừ thân thể.

Động tác của hắn có phần trúc trắc, tuy nhiên hắn rất nghiêm túc, rất cẩn thận, lực tay cũng được khống chế thật tốt nhằm đảm bảo sẽ không làm Phù Nhã cảm thấy khó chịu.

"Ưm... đừng chạm vào, tránh ra..."

Chẳng biết hắn động phải chỗ nào mà khiến sắc mặt Phù Nhã bỗng nhiên trắng bệch, cánh môi nhịn không nỗi run rẩy.

"Nhưng..." Liễu Hạo Diễm lúng túng: "Nếu không rửa sạch, ngươi sẽ phát sốt mất."

"Sốt thì sốt.... ngươi... tránh ra cho ta..." Phù Nhã cắn răng khẽ quát.

"Sắp xong rồi, ngươi nhẫn nại thêm chút nữa...." Nhịp thở của Liễu Hạo Diễm đã trở nên nặng nề, việc này với hắn chẳng khác gì tự dày vò.

"A..." Ngón tay lỡ chạm trúng vết rách, Phù Nhã đau đến thốt thành tiếng.

"Xin lỗi, ta sẽ nhẹ chút......" Liễu Hạo Diễm tận lực thả nhẹ động tác.

"Cút đi...."

.........

Đợi khi tẩy rửa xong xuôi, Phù Nhã đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Liễu Hạo Diễm bèn bế y về giường, lại nhẹ tay nhẹ chân bôi thuốc cho y.

Sau cùng, hắn thay y định tốt góc chăn rồi khẽ khàng rời khỏi phòng.

"Cốp ——"

Cửa phòng vừa khép lại, một nắm đấm hung hăng nện thẳng vào mặt hắn.


trướctiếp