Hai người cảnh sát tra hỏi Trần Tư Tuyết đúng là Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ.
Lúc này hai người họ kéo Trần Tư Tuyết vào một căn phòng để vật chứng tồn
trữ cách cửa Cảnh cục không xa, nơi này là dùng để cất giữ những vật
chứng không quan trọng, vì để tiện cho người nhà kí nhận nên mấy người
đội trưởng đều có chìa khoá nơi này.
Trong phòng mở một ngọn đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng, im lặng không có người, vừa lúc thích hợp để nói chuyện.
Lục Tư Ngữ ngồi xuống ghế bên trong, Tống Văn vẫn đứng ở cửa, vị trí hai người vừa hay kẹp Trần Tư Tuyết ở giữa.
Hiện tại chắc chắn Trần Tư Tuyết đã biết được thứ gì đó, nếu cô chịu mở
miệng thì bọn họ có thể tiết kiệm được phần lớn thời gian.
Nếu
nói thi thể bảy tháng trước không phải là Trần Nhan Thu...... Người tử
vong trong tầng hầm rất có khả năng chính là Trương Thuỵ. Dù sao
chuyện Trương Thuỵ rời đi cũng chỉ xuất hiện trong lời nói của Trần Tư Tuyết,
dường như kể từ khi cái gọi là rời đi thì mọi người không ai từng gặp
lại Trương Thuỵ.
Nói rõ tới đây, rốt cục Trần Tư Tuyết cũng thừa nhận, cô lấy kính râm xuống, xoa xoa khoé mắt, "Đúng vậy...... Tôi
biết, người chết ngày đó không phải anh trai mà là Trương Thuỵ. Là anh
tôi bảo tôi giúp anh ấy, vờ như người chết đi chính là anh ấy...... Sau
khi Trương Thuỵ qua đời, là anh tôi đổi quần áo của anh ấy, sau đó để
lại chứng minh thư của mình, anh tôi...... Cầm đi điện thoại và một ít
đồ đạc này nọ của Trương Thuỵ."
Chiếm được đáp án mình muốn, Lục Tư Ngữ gật đầu nói: "Cái tin nhắn cuối cùng cô đưa ra đó là cố ý. Tin
nhắn kia tồn tại là để chứng minh, cô vẫn cho rằng Trương Thuỵ còn sống, không hề biết gì về chuyện này. Nhưng nó cũng nói cho chúng tôi, những
thứ cô biết không chỉ có như vậy."
Trần Nhan Thu có lẽ muốn làm
cho lời nói dối này thêm hoàn hảo nên mới gửi đi cái tin nhắn kia, nhưng cô lại quên rằng, sau khi thi thể của anh trai cô được tìm thấy, nếu
xác nhận được thân phận thì cho dù che dấu như thế nào cũng sẽ phải xoay sở về câu hỏi, thi thể lúc trước là của ai......
Cảnh sát rất
nhanh sẽ tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra được Trần Tư Tuyết là người trong
cuộc. Mà cái tin nhắn không cố ý kia đã sớm để lộ điểm này.
Vừa
rồi trong phòng thẩm vấn khi Trần Tư Tuyết nhắc tới Trương Thuỵ, Tống
Văn lập tức cho Chu Hiểu lấy tư liệu về Trương Thuỵ. Hiện giờ tư liệu đã sớm tra ra, theo thông tin trên đó thì Trương Thuỵ và Trần Nhan Thu
cùng tuổi, cùng chiều cao, thậm chí là nhóm máu cũng giống nhau, Trương
Thuỵ bỗng bệnh chết, đúng là một thế thân vô cùng tốt.
Người nhà Trương Thuỵ đối với anh ấy lạnh nhạt, thêm lúc sau vẫn liên lạc với
người nhà qua tin nhắn, cho nên người nhà của anh ấy hoàn toàn không
biết con của bọn họ đã qua đời, hiện tại Trương Thuỵ mất tích mới không
báo nguy.
Có lẽ còn có một khả năng nữa, cha mẹ Trương Thuỵ đã
sớm biết con mình không còn ở nhân thế, dù sao Trương Thuỵ cũng là một
người bệnh nan y, cho dù Trần Nhan Thu từng giả làm Trương Thuỵ một đoạn thời gian nhưng Trương Thuỵ cũng đã sáu tháng rồi không có liên lạc với người nhà.
Bên trong phòng vật chứng, Tống Văn nhìn Trần Tư
Tuyết nói: "Trong phòng này không có camera, nếu cô có gì khó xử thì cứ
nói với chúng tôi ở đây, chúng tôi có thể giúp cô giữ bí mật."
Môi Trần Tư Tuyết run lẩy bẩy, cô cúi đầu cân nhắc một lát mới tiếp tục mở
miệng: "Tôi...... Mắt tôi lúc trước là không nhìn thấy, lúc năm mới sau
khi làm phẫu thuật thì mới nhìn được. Chuyện này người khác cũng không
biết, tôi không biết nên nói thế nào với đồng nghiệp và lãnh đạo......
Nếu người khác biết tôi đã không còn là người mù, thì mấy công việc này
có thể sẽ không dùng tôi nữa......"
Thời điểm năm mới, Trần Tư
Tuyết xin nghỉ vài ngày nghỉ đông đi làm phẫu thuật, sau khi trở về mắt
cô dần dần khôi phục, trước mắt từ mông lung dần rõ ràng hơn, ngay lúc
vui sướng vì có thể nhìn thấy thì đồng thời cô cũng sợ hãi. Từ nhỏ đến
lớn, cô đã quen với cuộc sống của người mù, thế nhưng hiện tại nếu đem
chuyện này nói với người khác thì cuộc đời cô sẽ sinh ra những biến hoá
nghiêng trời lệch đất.
Tống Văn hỏi: "Tiền cô dùng để phẫu thuật là đến từ đâu?" Cậu suy xét một chút, "Anh cô nghĩ cách kiếm tiền cho cô?"
Trần Tư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, mấy ngón tay vì khẩn trương mà nắm chặt vào nhau: "Anh tôi vẫn luôn để ý phương pháp điều trị mắt của tôi, sau đó
cuối cùng anh ấy cũng nghe được tỉnh ngoài có một bệnh viện có thể trị
được tình trạng của tôi. Chúng tôi đi chuẩn đoán lần đầu tiên, bác sĩ
cũng bằng lòng cho tôi phẫu thuật, nhưng mà bởi vì bệnh của anh tôi nên
phần lớn tiền đã dùng hết, số tiền còn lại hoàn toàn không đủ cho tôi
phẫu thuật. Năm trước sau khi anh ấy biết chuyện thì vẫn luôn buồn bực
không vui, anh ấy cảm thấy là anh ấy đã làm liên luỵ tôi...... Cho
nên...... Cho nên anh ấy đi làm thuê."
"Làm thuê?" Tống Văn có cảm giác đây chính là một tin tức hữu dụng, truy hỏi thêm.
Trần Tư Tuyết gật đầu: "Dạ, đây là cách gọi trong nhóm người bệnh nan y bọn
họ, có người trong đó thuê những người bệnh nan y làm việc, trả tiền
cũng không ít."
"Cho nên anh ấy bèn lựa chọn đi làm thuê? Mục đích là vì để lại cho cô một khoản tiền?" Tống Văn nhìn cô mà tiếp tục hỏi.
Trần Tư Tuyết mím môi: "Trong mắt những người bệnh nan y thì làm thuê là một việc vô cùng tốt, bọn họ tranh nhau cơ hội kia đến vỡ đầu nhưng anh tôi thì không cho là như thế......" Trần Tư Tuyết dừng lại một chút, "Anh
trai tôi ấy, so ra thì tin vào số mệnh hơn, anh ấy tin rằng hạnh phúc
báo ứng của một người, cho dù là chuyện tốt hay việc xấu thì cũng đều có một số lượng nhất định. Nhân sinh giống như một cái cán cân vậy, vận
khí vốn có cùng vận khí thực tế phải duy trì hai đầu cân bằng, nếu chiếm tiền bất chính vậy thì nhất định sẽ gặp phải tai hoạ lớn. Cho nên trong quá khứ, dù nhặt được tiền ở ven đường thì anh ấy đều cố chấp tìm người bị mất, hoặc là đem tiền đi quyên góp...... Sau khi anh tôi mắc bệnh
vẫn rất thoải mái, luôn nghĩ rằng vận mệnh đã an bài như vậy."
"Thế anh ấy vì sao lại đi làm thuê?" Tống Văn hỏi cô.
"Phải...... Vì cho tôi chữa trị mắt...... Dù vậy cũng là Trương Thuỵ cầu xin thì
anh ấy mới đi. Khi đó bệnh của Trương Thuỵ đã rất nghiêm trọng, anh ấy
chiếm được một cơ hội làm thuê nhưng nhường lại cơ hội đó cho anh tôi,
nói là vì báo đáp anh tôi đã thu lưu anh ấy." Trần Tư Tuyết nhỏ giọng
nói, "Lúc đó Trương Thuỵ nói với anh tôi, về sau cậu cẩn thận một chút,
nếu bọn họ để cậu làm chuyện cậu không muốn làm, cậu có thể từ chối,
cũng có thể báo cảnh sát. Anh tôi nghĩ rằng có lý nên bắt đầu......"
Sau khi người bệnh mắc bệnh thì trao đổi nhiều nhất chính là người chung
phòng bệnh...... Nhóm quản lý đã điểm tô cho đẹp thêm với miêu tả "Làm
thuê", người làm công cũng không sống được bao lâu nữa, đem theo bí mật
mà qua đời, người bệnh không biết chân tướng của việc làm thuê này, thậm chí còn mong muốn được "Làm thuê".
Không thể nghi ngờ Trương
Thuỵ chính là người như vậy, anh ấy cảm nhận được mình sắp chết nhưng
bản thân vẫn còn nợ ân tình Trần Nhan Thu, mới đem cơ hội quý giá này
nhường cho Trần Nhan Thu.
"Cô có biết thời điểm anh cô làm việc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Tôi không biết, anh ấy cũng không nói cho tôi biết...... Nhưng mà sau đó
anh ấy nhờ tôi giúp ảnh...... Dùng thi thể Trương Thuỵ đóng giả thành
anh ấy...... Sau nữa thì anh tôi đưa cho tôi một tấm thẻ để tôi đi làm
phẫu thuật, tiền trong thẻ vừa vặn đủ cho chi phí phẫu thuật của tôi."
Trần Tư Tuyết nhỏ giọng nói.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ trao đổi
ánh mắt một chút, lời này của cô nàng hẳn là nói thật. Vì để không liên
luỵ cô, Trần Nhan Thu cũng không đem nội dung "Làm thuê" nói với em gái
mình.
"Sau đó thì sao, anh trai cô đã làm gì?" Tống Văn tiếp tục hỏi.
"Tôi thật sự không rõ, anh ấy nói phải trốn đi, sau này sẽ liên lạc với tôi
sau. Tôi làm theo lời anh tôi, thời điểm năm mới đi đến tỉnh ngoài chữa
trị đôi mắt." Trần Tư Tuyết lại ngẩng đầu nói, "Thẳng đến khi...... Các
anh nói cho tôi biết phát hiện một thi thể...... Khi đó tôi đã biết
người chết là anh trai tôi. Tôi...... Lúc trước cũng rất sợ hãi, tôi cố
lấy dũng khí mới dám đến đây...... Tôi vẫn cho rằng anh tôi chết là vì
bệnh, tôi cũng không biết anh ấy vì sao lại bị người sát hại......"
"Vừa rồi thời điểm chúng tôi hỏi, vì sao cô lại không nói thật? Chẳng lẽ cô
không muốn để cảnh sát làm rõ nguyên nhân cái chết của anh cô, để chúng
tôi bắt được người đã sát hại anh ấy sao?" Tống Văn hỏi lại cô, cho dù
không bị bọn họ phát hiện ra sơ sở, chờ khi có kết quả DNA thì mọi người cũng sẽ biết chân tướng, lời nói dối sớm hay muộn gì cũng bị chọc
thủng, vì sao còn muốn nói dối?
Trần Tư Tuyết cúi đầu nhỏ giọng
nói: "Là anh tôi bảo tôi nói như vậy...... Anh ấy dặn dò tôi nếu có một
ngày cảnh sát tìm đến thì không được nói chuyện tôi biết anh ấy còn
sống...... Anh ấy bảo tôi nhớ kĩ, nhất định sẽ có một ngày anh ấy chết
đi......"
Bất kể Trần Nhan Thu lúc sau làm chuyện gì thì anh ấy
vẫn đều hy vọng có thể đem chuyện này phân rõ ranh giới với em gái. Lời
nói dối của Trần Tư Tuyết không hề trải qua cân nhắc, đó chỉ là một cách nói dùng để trì hoãn được một thời gian mà thôi.
Thế nhưng ngay lúc Trần Nhan Thu còn không thể kiểm soát được vận mệnh của bản thân
đó, anh ấy chỉ có thể dặn dò em gái mình như thế, hy vọng có thể bảo vệ
cô một cách tốt nhất, để em gái mình không dính dáng vào.
Tống Văn không truy vấn nữa, ngược lại hỏi cô: "Lần cuối cùng anh cô liên lạc với cô là khi nào?"
"Trước khi phẫu thuật, anh ấy có gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Nhưng mà
trong điện thoại, anh ấy nói cho tôi biết nếu cảnh sát có hỏi đến thì
phải nói như thế nào...... Sau đó anh ấy hỏi tôi đã sẵn sàng cho cuộc
phẫu thuật chưa, còn chúc tôi phẫu thuật thuận lợi."
"Anh cô còn nói gì nữa không?"
"Anh ấy nói mình hối hận, nếu có thể làm lại, anh ấy tình nguyện ngày đó
không thay Trương Thuỵ đi làm phần công việc này." Nước mắt Trần Tư
Tuyết rơi xuống.
Khi đó, từng lớp từng lớp băng gạc trên mắt cô
được kéo xuống, ánh sáng hiện ra giữa bóng tối, bốn phía dần trở nên rõ
ràng, thế nhưng trong lòng cô lại có một dự cảm rằng cô sẽ không còn gặp lại anh trai mình nữa......
Có lẽ giọng nói trong cuộc điện
thoại lần trước của Trần Nhan Thu đã khiến cho cô có cảm giác ly biệt.
Lúc đó cô còn nói đùa bản thân đã có thể nhìn được đầy đủ xem anh trai
có bộ dáng thế nào, chỉ có điều tối tăm trong sinh mệnh vừa lui đi thì
anh trai của cô đã không bao giờ trở lại nữa.
Cái gọi "Làm thuê" là một con đường đi không thể quay về.
Một khi lựa chọn tiền tài thì chính là giao dịch với ma quỷ.
Anh trai cô đã dâng ra linh hồn của chính mình, muôn đời muôn kiếp không trở lại nữa.
Người trẻ tuổi kia, lần đầu tiên cầm lấy thứ không nên lấy, cũng bởi vì vậy mà phải trả một cái giá vô cùng lớn......
"Cô có biết bọn họ từ đâu giành được tin tức việc làm không?" Tống Văn hỏi.
"Bọn họ có một cái group, group chung của bệnh nhân. Bọn họ chính là ở trong đó thông báo nhiệm vụ công việc. Tôi nghe anh tôi nói không dễ để vào
đó, còn phải xác minh hồ sơ bệnh án gì đó." Trần Tư Tuyết nói chuyện,
dường như đang lo lắng bọn họ không thể vào nhóm.
"Chúng tôi có
phương pháp của mình." Tống Văn đứng dậy nói với Trần Tư Tuyết, "Cảm ơn
cô, chúng tôi sẽ đem tất cả điều tra rõ ràng."
Cậu xé một tờ
giấy trong cuốn sổ của Lục Tư Ngữ, viết lên một dãy số đưa cho Trần Tư
Tuyết: "Đây là số điện thoại của tôi, số cá nhân, nếu cô gặp khó khăn gì thì có thể liên hệ tôi."
Sau đó lại nói, "Cô đã không còn anh
trai, nhưng tôi thấy vẫn nên cùng cô nói vài câu. Mặc kệ thế nào thì
hiện giờ cô cũng đã nhìn thấy, giả mù chỉ có thể cho cô cảm giác an toàn nhất thôi, có thể giữ lại công việc hiện tại, nhưng đây không phải là
kế sách lâu dài. Cô vẫn phải thích ứng với cuộc sống của người thường,
có lẽ cô sẽ tìm được một công việc chính thức, có thể tìm được người
mình thích. Cô còn trẻ, nhân sinh còn rất dài, phần khó nhất của cuộc
đời cô đã vượt qua được rồi, phần còn lại cô phải tự mình đối mặt với
nó."
Cuối cùng cũng tiễn đi Trần Tư Tuyết, nắm được manh mối vụ
án. Lục Tư Ngữ hỏi Tống Văn: "Bây giờ thì không sao, nếu lỡ như sau này
tra được khoản tiền mà cô ấy dùng để chữa mắt là tiền tham ô...... Cậu
chuẩn bị lấp vào khoản tiền đó thế nào?"
"Quay về xem tình hình
cụ thể đã, cần phải xem có chuyện gì xảy ra trong vụ án này, tuỳ trường
hợp mà có cần phải cưỡng chế nộp lại tài sản phi pháp hay không." Tống
Văn thở dài nói, "Nếu tình hình đúng như lời cô ấy nói mà cô ấy nhất
thời không thể chi tiền, tôi vẫn còn một chút tích góp đây, chỉ là hy
vọng lỗ thủng thiếu hụt đó không lớn......"
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn, anh chính là thích cái cảm xúc có chừng mực này của Tống Văn, nếu
là đối mặt với cái ác thì tuyệt đối không nhượng bộ, còn nếu đối mặt là
người yếu thế thì lại thông suốt linh hoạt dung hoà. Đây là thứ không có trên người khiến anh có phần hâm mộ Tống Văn.