Nghe xong lời Tống Văn, mọi người trong văn phòng đều đang tiêu hoá tin tức này.
Lão Giả nói: "Ây yo, tôi vừa nói gì ấy nhỉ? Chính là Tá Thi Hoàn Hồn."
Chu Hiểu trừng mắt liếc ông một cái, "Cái Tống đội nói với cái anh nói vốn là hai ý khác nhau."
Hiện tại thi thể đang nằm trên bàn giải phẫu đúng là người chết bảy tháng
trước, chuyện này ở trong một xã hội mà tất cả các thủ tục đều đã hoàn
tất, vô luận là ai gặp phải cũng đều cảm thấy có chút không thể tưởng
tượng được.
Đôi khi tư liệu có thể trợ giúp bọn họ phá án nhưng
cũng có thể che dấu sự thật trong đó. Hệ thống cơ sở dữ liệu có thể
thống kê không sai số liệu, nhưng rất nhiều những dữ liệu này là do con
người nhập vào hoặc điều khiển nên vẫn có khả năng xảy ra sai sót.
Chu Hiểu hỏi: "Tá Thi Hoàn Hồn đầu tiên phải là phải có thi thể, vậy người hoả táng lúc trước là ai hả anh?"
Tống Văn nhìn một chút: "Căn cứ vào ghi chép của hệ thống thì nạn nhân được
người nhà báo qua đời do mắc bệnh, mời pháp y đồn công an phân cục kiểm
tra, xác nhận nguyên nhân tử vong là bệnh tật, vì thế đến Trung tâm phục vụ nhân dân cấp《 Giấy chứng tử》. Sau đó người nhà dùng chứng minh thư
và hộ khẩu của người chết để cấp《 Giấy chứng nhận cư dân tử vong quàn
linh cữu và mai táng 》, tất cả thủ tục đều bình thường. Nếu người tử
vong lúc đó không phải là Trần Nhan Thu thì e rằng nhân viên làm việc đã để xảy ra sơ sót."
Trong nước, khi người dân qua đời do bệnh tật thì thủ tục sẽ không quá phức tạp, cũng không cần cân nhắc quá nhiều.
Thủ tục chủ yếu chỉ cần đưa ra chứng minh thư, cũng chính là cái gọi là《 Giấy chứng tử y học của cư dân 》, gọi tắt là Giấy chứng tử, có cái này
là có thể đến các cơ quan có thẩm quyền khai báo tử vong, gạch bỏ hộ
khẩu.
Giấy chứng tử cũng không khó cấp, đơn vị y tế cơ sở, uỷ ban nơi cư trú, trạm xá đều có thể cấp, nếu là trường hợp tử vong bất
thường thì sẽ do công an cơ sở cấp.
Thật chí có một số trường hợp vội vã hoả táng, có giấy chứng nhận hỏa táng do Ban tổ chức tang lễ cấp là có thể được cấp bổ sung.
Số người tử vong mỗi ngày, mỗi
tháng, mỗi năm rất nhiều, căn bản là không thể cẩn thận kiểm tra chi
tiết từng thi thể, nếu tiến hành kiểm tra không có sai sót gì thì sẽ
được cấp giấy.
Trong thành phố cũng coi như là tương đối nghiêm
khắc nhưng ở nông thôn thì vẫn rất loạn, chỉ cần đưa ra một tờ giấy viết tay là có thể chứng minh cái chết của một người, tình huống này nếu bị
người cố tình lợi dụng thì sẽ có kẽ hở trong đó.
Tống Văn nhớ rõ
mình từng xem qua một chương trình pháp luật, có một thi thể của một
người lớn tuổi bị người khác làm thêm một tờ chứng nhận hoả táng, bởi
vậy mà một thi thể bị mưu sát xém nữa đã bị hoả tảng, may mà cảnh sát
kịp thời phát hiện được.
Lục Tư Ngữ nhìn bảng ghi chép: "Thi thể
lúc đó nhìn thì là người cao to, khuôn mặt không thể phân biệt, sau khi
khám nghiệm phát hiện người chết khi còn sống mắc bệnh nặng cùng nhiều
loại bệnh khác, pháp y kiểm tra là tử vong tự nhiên do bệnh tật, hơn nữa báo cảnh sát lại là người thân, những nhân tố này đã tạo ra sai sót của pháp y và nhân viên công tác."
Nếu bảy tháng trước chết không
phải là Trần Nhan Thu, vậy thì người chết là ai? Cái chết của người đó
có liên quan gì với Trần Nhan Thu hay không? Vì sao hơn một tháng sau
Trần Nhan Thu lại bị người đâm chết, còn bị vứt lại trong nhà máy hoá
chất bỏ hoang?
Tống Văn lại nói: "Để chắc chắn thì vẫn nên nhanh
chóng đối chiếu kết quả xét nghiệm đi. Hình như Trần Nhan Thu có một
người em gái? Gọi cô ấy đến hỏi một chút, tôi sẽ để lão Lâm đối chiếu
với DNA của người chết."
Trần Tư Tuyết không biết vì sao lại nhận được điện thoại của Cục cảnh sát hỏi cô buổi chiều có rảnh hay không,
mời cô đến Cảnh cục một chuyến. Cô có chút khẩn trương mà sờ kính râm
trên mặt, cái kính kia rất lớn, gần như che được một nửa gương mặt của
cô, cộng thêm mái tóc dài đến bả vai nên chỉ còn lộ ra một chiếc cằm nho nhỏ.
Đây là lần thứ hai từ nhỏ đến lớn cô chính thức được tiếp
xúc với cảnh sát, lần đầu tiên là khi phát hiện thi thể của anh trai, dì cho thuê nhà đã báo cảnh sát......
Sau khi Trần Tư Tuyết kết
thúc ca làm việc vào buổi trưa thì không quan tâm đến chuyện ăn uống nữa mà lập tức thay đồng phục, đi ra khỏi khách sạn, cô xoa ngón tay có hơi cứng lại, nhờ lễ tân gọi giúp mình một chiếc xe. Sau khi lên xe bỗng
nghe tài xế ơ một tiếng, quay đầu lại hỏi cô: "Cô gái nhỏ, mắt của
cô......"
Trần Tư Tuyết biết tài xế kia đang nghĩ gì, cô trời
sinh nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt mang một cái kính râm, thoạt nhìn như
một đứa nhỏ chưa trưởng thành, nhìn qua tình trạng thế này thì lại giống đôi mắt cô không tốt. Nhưng nếu đôi mắt có vấn đề thì sao người nhà lại có thể yên tâm để một cô gái nhỏ xinh thế này một thân một mình ra
ngoài chứ?
Cô nghe ra được tài xế là một người đàn ông trung
niên, Trần Tư Tuyết không để ý đến ông mà cầm điện thoại để vào tai vờ
như đang nghe điện thoại: "Đúng, anh, em lên xe rồi, anh yên tâm đi, là
xe chính quy, gọi đến bên Cảnh cục bên kia ấy, em đã hẹn với cảnh sát
rồi. Khoảng hơn mười phút là đến rồi." Sau đó cô nâng kính râm lên một
chút, hơi khẩn trương mà khép chặt hai chân, nói với tài xế: "Bác tài,
làm phiền đến Cục cảnh sát ạ."
Tài xế kia nhìn ra cô không muốn
trả lời, lại nghe đi đến Cảnh cục, lúc này mới không hỏi nhiều nữa mà
khởi động xe. Trần Tư Tuyết nghiêng đầu như đang nhìn ra ngoài cửa sổ
nhưng thật ra là đang ngẩn người, cô không biết Cảnh cục đột nhiên tìm
cô đến là không biết làm gì, sau khi nghĩ kỹ thì chỉ có thể là chuyện
của anh trai thôi......
Một đường không có tiếng nói chuyện, một lát sau xe dừng lại, tài xế kia hỏi: "Trả tiền thề nào đây cô bé?"
"Alipay ạ."
Tài xế sửng sốt một lát, "Mã thanh toán ở phía trước, mười tám nguyên." Ông đang muốn đưa mã quét cho khách thì thấy Trần Tư Tuyết thành thạo lấy
điện thoại ra quét mã, tiếp đó thì nghe thấy lời đọc thanh toán mười tám tệ, cô ấn vào khoá vân tay xong thì nghe được giọng nói thanh toán
thành công.
Một loạt hành động lưu loát trôi chảy, tài xế kia
kinh ngạc, nhất thời không biết cô là thật sự không nhìn thấy hay chỉ
đang đeo kính râm thôi. Gần đến lúc Trần Tư Tuyết mở cửa ra thì ông tốt
bụng nhắc nhở, "Cửa Cảnh cục cách phía trước hai mươi mét, bên phải. Xe
của tôi không thể vào được nữa."
Trần Tư Tuyết nói cảm ơn, xuống
xe, thứ trong tay vung lên lập tức biến thành một cây gậy dẫn đường,
từng chút từng chút đi về phía trước.
Tài xế kia nhìn một lúc mới xác nhận được, vô cùng tiếc hận nói: "Ài, thì ra người mù cũng có thể
quét Alipay." Nói xong ông lại thở dài, "Cô gái nhỏ xinh như vậy thế mà
lại là một người mù......"
Mấy lời này truyền không sót chữ nào vào tai Trần Tư Tuyết, cô đã sớm tập mãi thành quen với chuyện này.
Trần Tư Tuyết thông thạo đi tới cửa Cảnh cục, bước qua bậc tam cấp, nói rõ
thân phận của mình lập tức có người dẫn cô vào, đưa đến một căn phòng.
Người đưa cô vào đi ra ngoài, tiếp đó theo tiếng bước chân mà có hai vị
cảnh sát đi vào, ngồi đối diện cô.
"Trần Tư Tuyết đúng không?"
Trần Tư Tuyết gật đầu.
"Trước khi hỏi cô, làm phiền xác minh thông tin thân phận của cô trước."
Trần Tư Tuyết lại gật đầu, sau đó phối hợp trả lời mấy vấn đề.
"Mắt của cô là không nhìn thấy sao?" Một cảnh sát bên cạnh hỏi.
Thanh âm của người này có hơi khác với người trước, giọng người ngồi bên phải trước mặt cô cảm giác trong trẻo lạnh lùng hơn một chút. Từ nhỏ đến lớn Trần Tư Tuyết đã vô số lần bị hỏi qua vấn đề này, có đầy ác ý, có nói
giỡn trêu đùa, có thuận miệng hỏi, cô đã nghe qua được rất nhiều loại
giọng điệu, có thể nhận ra cách hỏi của người này tuy rằng lạnh như băng nhưng thanh âm lại rất êm dịu, không có ác ý gì.
"Tôi sinh ra
thì mắt đã không nhìn được, đã quen rồi." Trần Tư Tuyết vừa nói vừa nâng kính lên, mở to mắt, "Hôm này các anh tìm tôi đến là có chuyện gì sao?"
"Là như thế này, tối qua ở một nhà máy hoá chất ngoài ngoại thành chúng tôi phát hiện được một thi thể nam. Sau khi kiểm tra phát hiện thi thể này
có thể là anh trai cô Trần Nhan Thu."
"Anh trai tôi? Không có khả năng!" Trần Tư Tuyết trước hết bác bỏ, cô mím môi rồi xoa xoa tay,
dường như không muốn nhớ tới sự kiện kia, "Anh trai tôi đã chết......
Lúc đó...... Thi thể là được tôi nhận. Hơn nữa còn là đi cùng với chủ
nhà cho thuê, các loại thủ tục sau đó cũng là tự tay tôi xử lý."
"Hiện chúng tôi đang đối chiếu kết quả xét nghiệm, là người có quan hệ huyết
thống với Trần Nhan Thu, cô có đồng ý cung cấp DNA của mình cho cảnh sát không?" Cảnh sát kia hỏi.
Trần Tư Tuyết suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, các anh kiểm tra đi."
Cảnh sát ở đối diện đi ra ngoài, qua một hồi thì có người đi vào, hướng dẫn
Trần Tư Tuyết há miệng ngẩng đầu, sau đó có thứ gì đó như tăm bông lớn
vét một vòng trong khoang miệng cô.
"Được rồi." Người kia nhẹ giọng nói, lấy ra DNA cho vào bên trong dung dịch.
"Kiểm tra này thì bao lâu sẽ có kết quả vậy anh?" Trần Tư Tuyết khép miệng lại, hoạt động cằm một chút.
"Thông thường là ba đến bốn ngày." Cảnh sát phụ trách kiểm tra trả lời cô.
Trần Tư Tuyết cúi đầu tính toán trong lòng, sau một hồi trầm mặc thì run giọng nói: "Các anh sẽ thông báo kết quả cho tôi chứ?"
"Tất nhiên. Nếu xác nhận người chết chính là Trần Nhan Thu, chúng tôi sẽ
thẩm tra lại sơ hở trong công tác lúc trước, cũng sẽ thông báo cô đến
nhận thi thể sau khi đối chiếu kiểm tra xong."
Tay trái Trần Tư
Tuyết khẽ run, nhưng đã dùng tay phải đè lại, rất nhanh người phụ trách
kiểm nghiệm kia đi ra ngoài, cửa bị đóng lại, đầu của cô nàng lại rũ
xuống.
"Anh trai cô, là một người rất quan trọng với cô phải không?" Âm thanh cảnh sát lại truyền đến.
"Mẹ tôi...... Từ lúc chúng tôi còn rất nhỏ đã bỏ nhà đi. Nhiều năm sau, từ
chỗ thân thích tôi nghe được tin bà ấy qua đời, ba tôi thì năm tôi mười
bảy tuổi đã ngoài ý muốn mà tử vong. Có thể nói anh trai là người thân
thiết nhất trên đời này của tôi, mấy năm nay đều là chúng tôi dựa vào
nhau mà sống."
"Tôi muốn hỏi một chút về tình huống liên quan của anh trai cô lúc trước."
Trần Tư Tuyết nghe được tiếng loạt xoạt lật trang giấy, khẳng định cảnh sát đã điều tra rồi nhưng bọn họ vẫn cần nghe cô kể lại.
"Ba tôi sau khi qua qua đời thì có để lại một ít tiền cùng một căn nhà, sau đó thì tôi và anh trai sống nương tựa nhau, anh tôi tốt nghiệp đại học
thì tôi cũng tốt nghiệp trường khiếm thị. Sau nữa thì anh trai bắt đầu
làm việc, còn tôi thì đến khách sạn đánh đàn kiếm sống. Thẳng đến hai
năm trước...... Anh trai tôi lúc kiểm tra sức khoẻ ở đơn vị thì kiểm tra ra ung thư......" Giọng Trần Tư Tuyết nghẹn lại, khi đó cô gần như thấy bầu trời đã sụp xuống.
"Sau đó nữa thì bệnh tình anh tôi dần
chuyển xấu, không thể làm việc, thường xuyên phải nằm viện. Vì để cho
anh trai chữa bệnh mà tiền ba mẹ tích góp để lại cũng gần hết, chúng tôi đã bán phòng ở mà hai người để lại cho anh ấy phẫu thuật, hơn nữa vì để trả tiền thuốc mà tôi cũng nhận vài công việc, đến ở ký túc xá do khách sạn cung cấp, anh trai thì ở khu dân cư phụ cận bệnh viện thuê một căn
tầng hầm."
"Địa điểm làm việc của cô là ở đâu?"
"Tôi đánh
đàn ở quán cà phê và khách sạn...... Thỉnh thoảng còn đến các hoạt động
khai trương xí nghiệp linh tinh." Trần Nhan Thu dừng một chút rồi nói,
"Đối với nơi có sử dụng công nhân là người khuyết tật thì nhà nước có
trợ cấp thuế, tôi đánh đàn không tồi nên bọn họ đều sẵn lòng chăm sóc
tôi."
"Quan hệ của cô và anh trai cô là thế nào?"
"Quan hệ của chúng tôi rất tốt, tiền tôi làm công hàng tháng ngoài để lại sinh
hoạt phí cho mình, còn lại trên cơ bản đều đưa cho anh tôi."
Cảnh sát tiếp tục đặt câu hỏi: "Thế thì vì sao, anh cô qua đời nhiều ngày
như thế, cô mới phát hiện ra thi thể của anh ấy?" Nếu lời nói của Trần
Tư Tuyết là sự thật vậy thì rõ ràng không hợp lý, anh trai cô bị bệnh
nặng, không nói đến chuyện cô không ở bên cạnh chăm sóc đi, người thân
thường xuyên liên lạc vì sao sau nhiều ngày như thế mới phát hiện ra thi thể?
Trần Tư Tuyết nói: "Anh trai tôi bởi vì mắc bệnh nên giấc
ngủ không tốt, điện thoại luôn để chế độ im lặng, lúc trước cũng thường
xuyên lỡ cuộc gọi của tôi, hơn nữa mấy ngày đó hoạt động của tôi nhiều
nên rất vội, ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, đến lần thứ ba tôi không liên lạc được nên hoảng lên."
"Cô vì sao lại không trực tiếp qua tìm anh ấy?"
"Dù sao thì mắt tôi nhìn gì cũng không thấy, cũng không tiện."
"Cho nên sự chậm trễ này mới nhiều ngày như vậy?" Cảnh sát lại hỏi, "Nếu là
một hai ngày thì cũng coi như bình thường đi, nhưng mà thời gian......
Cũng quá lâu rồi."
Trần Tư Tuyết không nói gì, cúi đầu cam chịu.
Thẩm vấn tiếp tục: "Căn phòng tầng hầm kia anh trai cô rộng không? Chỉ có một mình anh trai cô ở sao?"
"Tầng hầm có hai phòng, một nhà vệ sinh, không có nhà bếp, nơi đó thỉnh
thoảng sẽ có người chung phòng bệnh anh ấy thuê ngắn hạn, dẫu sao chỗ đó là nơi gần bệnh viện nhất, cho dù hoàn cảnh có hơi thiếu thốn nhưng
cũng tốt hơn là chạy tới chạy lui."
Trần Tư Tuyết nhớ rõ mỗi lần
tới đó đều có thể ngửi được mùi mốc meo trong căn phòng kia, còn có một
loại...... Mùi hương rất khó hình dung, có lẽ là mùi của tử vong......
Trong lòng Trần Tư Tuyết rất rõ ràng, Trần Nhan Thu là ở nơi đó chờ
chết. Nghĩ đến đây hai tay Trần Tư Tuyết lại xoắn vào nhau.
"Trước khi anh cô qua đời có một người thuê nhà chung, cô biết người đó không?"
"Có một số người chung phòng bệnh với anh ấy thuê nhà chung, rất nhiều
người đều là đến ở tạm thời, sau này...... Có một người tên Trương Thuỵ, quan hệ của anh tôi và người đó rất tốt, từng ở cùng với anh tôi một
thời gian rất dài." Trần Tư Tuyết dựa theo tình hình thực tế nói, cô
biết cảnh sát sẽ rất nhanh tra được chuyện này.
"Cô đối người bạn chung phòng của anh trai này hiểu biết nhiều không?"
"Người kia, mắt tôi không nhìn thấy nên không có gặp qua, anh ấy với anh tôi
cũng gần giống nhau đấy. Nhà ở nông thôn, còn có một người em trai nên
cha mẹ không quá muốn bỏ tiền cho anh ấy chữa bệnh, anh ấy...... Bệnh
còn nặng hơn so với anh tôi, đã sắp chết rồi. Anh tôi có lẽ là cùng bệnh nên thương xót, khi đó rất thông cảm cho anh ấy, miễn một nửa tiền nhà, có đôi khi còn đem thuốc của mình cho anh ấy uống. Sau này, anh ấy ngay cả tiền thuê nhà cũng không trả nổi nhưng anh tôi cũng không đuổi anh
ấy đi...... Sau đó nữa thì tôi nghe anh trai nói, Trương Thuỵ ở trong
thành phố thật sự không gánh vác nổi nữa nên đã rời đi."
"Sau đó thì sao, thời điểm cô phát hiện anh trai đã chết thì ai là người đã báo cảnh sát?"
"Khi đó bởi vì gần đến Tết, tôi có nhắn tin hỏi anh ấy có về cùng nahu đón
giao thừa không nhưng anh ấy không trả lời, sau đó tôi lại gọi điện
thoại thì di động lại tắt máy. Tôi gấp như lửa đốt, anh trai có để lại
phương thức liên hệ với chủ nhà nên tôi gọi cho chủ thuê nhà, khi đi tới tầng ngầm, vừa mở cửa ra...... Đã ngửi thấy mùi thối......" Trần Tư
Tuyết cúi đầu nói chuyện, "Chủ cho thuê nhà nói, anh trai nằm trên
giường, xem ra đã chết ở tầng hầm này được vài ngày rồi...... Chủ cho
thuê lập tức báo cảnh sát......"
"Tuy rằng nói thế này rất có lỗi, nhưng mà...... Cô có thể xác định thi thể kia chính là anh trai cô sao?"
"Thi thể kia nằm trên giường anh trai tôi, mặc quần áo của anh ấy, điện
thoại, bóp tiền, chìa khoá, chứng minh thư của anh ấy đều để ở nơi
thường để, lúc đó chủ cho thuê nhà và tôi đều xác nhận là anh trai, pháp y cũng đã khám nghiệm qua, nói là tử vong bình thường." Trần Tư Tuyết
run rẩy môi nói chuyện, mất đi người thân duy nhất không thể nghi ngờ
chính là đả kích rất lớn với cô, anh trai từng là người thân mà cô từng
sống nương tựa lẫn nhau. Anh trai đã không còn, sau này trời đất vẫn bao la nhưng cô chỉ còn một mình, lẻ loi một người......
Trần Tư
Tuyết hơi ngẩng đầu rồi lập tức cúi xuống, chau mày cắn môi, ổn định lại cảm xúc rồi tiếp tục nói: "Dì chủ nhà tốt lắm, tuy rằng nói là xui xẻo
nhưng vẫn giúp tôi không ít, giúp tôi thu dọn di vật của anh trai, lại
giúp tôi nhận thi thể anh ấy. Lúc đó người của Cục cảnh sát đến xem qua
hiện trường, nhìn qua bệnh án thì cho rằng anh ấy là bệnh chết, bắt đầu
cấp giấy chứng tử, thi thể hai ngày sau thì hoả táng, tất cả đều đúng
theo quy định."
"Vậy thì bạn cùng phòng của anh ấy Trương Thuỵ đâu? Các cô có từng liên lạc không?"
"Sau khi anh trai qua đời, tôi đã gửi tin nhắn cho nhóm bạn bè của anh trai, khi đó anh ấy còn trả lời tôi." Trần Tư Tuyết nhớ lại.
"Anh ấy nói gì?"
Trần Tư Tuyết nhớ lại một chút: "Anh ấy nói một tuần trước anh ấy đã về quê, tỏ ý lấy làm tiếc với cái chết của anh trai, cảm ơn chúng tôi đã luôn
sóc anh ấy, cuối cùng còn nói tôi nén bi thương." Cô lấy ra điện thoại,
tìm kiếm, có người nhận lấy điện thoại của cô kiểm tra tin nhắn, một lát sau thì trả lại cho cô.
"Anh trai cô có từng xảy ra xung đột gì đó với người nào không?"
"Anh trai tôi...... Tính tình tốt lắm, luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, cũng không đắc tội với ai."
"Vậy anh ấy chủ yếu ở cùng với ai?"
"Có lẽ là bác sĩ y tá người bệnh? Còn có những người chung phòng bệnh? Sau
khi anh ấy mắc bệnh, chúng tôi không liên lạc nhiều, cũng chỉ có lúc
cuối tuần là tôi đến nhìn anh ấy thôi." Trần Tư Tuyết cúi thấp đầu nói
chuyện, cô lắp bắp hỏi: "Vậy hiện giờ là sao thế ạ? Nói cách khác, các
anh đang hoài nghi người chết dưới tầng hầm lúc đó căn bản không phải là anh trai tôi sao? Người chết hiện tại mới chính là anh trai?"
Cô do dự một chút, tiếp tục hỏi: "Anh trai tôi có thể không phải chết vì bệnh mà là bị người mưu sát sao?"
"Trước mắt vụ án vẫn còn đang điều tra, chúng tôi cũng chỉ là đang tìm hiểu
tình huống, vẫn chưa có bằng chứng xác thực." Hai vị cảnh sát đối diện
dường như thì thầm gì đó, sau đó một người nói: "Tình huống của cô chúng tôi đã hiểu rõ, cảm ơn sự phối hợp của cô, chúng tôi tạm thời không còn vấn đề gì nữa, sau này nếu có tin tức gì sẽ liên lạc với cô sau, chúng
tôi sẽ cho người tiễn cô ra ngoài."
"Các anh có tin tức nhất định phải liên hệ với tôi trước nhé......" Trần Tư Tuyết vừa nói vừa đứng
lên, đi tới cửa, hình như trên mặt đất có một cái rương, gậy dẫn đường
trong tay cô nhất thời hỗn loạn, suýt nữa thì ngã xuống, bỗng có một bàn tay kéo cô lại.
"Cảm ơn......" Trần Tư Tuyết vội vàng đứng dậy.
"Chú ý an toàn." Một âm thanh theo thân thể người bên cạnh truyền tới.
Âm thanh này Trần Tư Tuyết biết, là của người cảnh sát trẻ tuổi kia, thế
nhưng vừa nãy chủ yếu là người cảnh sát khác nói chuyện, anh cũng không
nói nhiều lắm.
Trần Tư Tuyết tự mình đi ra ngoài, không khí trong lành trước mặt ập đến, cô đi gần tới cửa thì không tự giác mà hít một
hơi thật sâu. Đúng lúc này cô chợt bị người kéo vào một căn phòng bên
cạnh.
Trong nháy mắt, Trần Tư Tuyết bị tình huống bất thình lình
này làm cho không kịp xoay sở, "á" một tiếng. Sau đó cô phản ứng lại,
nơi này là Cảnh cục, bản thân sẽ không bị bắt cóc ở Cảnh cục.
Đối phương bật đèn lên. Trong phòng có hai người đang đứng, chính là hai vị cảnh sát vừa rồi tra hỏi cô, người trắng nõn nhã nhặn lúc này đang đứng trong phòng, một người kia thì đứng ở cửa chặn đường lui của cô.
"Các anh...... Làm gì vậy?" Trần Tư Tuyết cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
"Tôi hy vọng cô có thể nói cho chúng tôi biết sự thật, như thế thì chúng tôi mới có thể điều tra nguyên nhân thật sự cái chết của anh trai cô." Vụ
cảnh sát đứng ở cửa mở miệng trước.
"Nói thật? Vừa nãy tôi nói chính là nói thật......" Trần Tư Tuyết nói xong, thanh âm đã không tự chủ được mà phát run.
Cảnh sát lúc nãy chủ thẩm trực tiếp vạch trần: "Cô nhìn được đúng không? Có
lẽ vốn nhìn không thấy nhưng ít nhất thì hiện tại cô đã nhìn thấy."
"Anh cảnh sát, anh đang nói gì thế?" Trần Tư Tuyết lui từng bước, cô muốn ra khỏi căn phòng này thế nhưng đường lui đã sớm bị người chặn lại.
Người cảnh sát trẻ tuổi đứng ở cửa nói: "Đầu tiên, vừa rồi thời điểm đang hỏi tôi đã phát hiện mắt cô có phản ứng với đèn trong phòng thẩm vấn, cho
nên tôi và đồng nghiệp đã thương lượng hợp tác, để ở cửa một cái hộp
rỗng để thử cô. Trong tay có gậy dẫn dường, là một người mù hai mươi
năm, cô hẳn có thể phán đoán chính xác phương hướng của cửa ra vào, vị
trí chúng tôi để cái hộp cũng không phải ở ngay cửa mà là ở bên cạnh
cửa, kết quả vừa nãy chúng tôi đều thấy được, cô đi thẳng đến chỗ cái
hộp kia, còn xém chút nữa vấp té. Bởi vì cô vờ như mình không nhìn thấy, nghĩ rằng chạm vào thì sẽ thật hơn, nhưng ngược lại đã để lộ sơ hở. Còn nữa tôi kéo cô vào phòng này, nếu không nhìn thấy thì vì sao cô lại hỏi chúng tôi muốn làm gì?"
Bí mật của Trần Tư Tuyết bị chọc thủng,
đôi mắt phía sau kính râm chớp chớp, sắc mặt ngày càng tái nhợt, nhất
thời lui vào góc tường cúi đầu không nói gì, thân hình cô vốn nhỏ gầy,
nhìn qua thế này càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Giọng điệu của cảnh sát kia dịu lại: "Cô đừng lo lắng, chúng tôi chỉ là muốn hiểu rõ tình
huống, tìm được kẻ đã sát hại anh trai cô thôi." Sau đó cậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trần Tư Tuyết, "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết
là cô phải phối hợp với công việc của chúng tôi, nếu cô cứ tiếp tục nói
mắt cô không nhìn thấy chúng tôi cũng không ngại tìm bác sĩ khoa mắt đến kiểm tra."
"Được rồi, mắt tôi có thể nhìn thấy, nhưng mà những
chuyện khác tôi không có nói sai......" Trần Tư Tuyết chột dạ cúi đầu
nói chuyện.
"Chúng tôi đang nắm chắc thời gian phá án, nói dối sẽ chỉ lãng phí thời gian của mọi người." Cảnh sát lạnh lùng thanh tú kia
rốt cục cũng nói chuyện, "Vừa rồi trong phòng thẩm vấn, quả thật cô có
tỏ vẻ nghi ngờ về việc phát hiện thi thể mới, cũng thể hiện ra sự quan
tâm với anh trai...... Thế nhưng cô lại thiếu mất một vấn đề?"
Người nọ nhìn mắt cô, thanh âm trầm tĩnh: "Người chết ở tầng hầm là ai?"
Sau đó người cảnh sát trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái, đôi mắt
kia dưới ánh đèn trong phòng như có nước bên trong, cằm khẽ hếch lên,
nhẹ nhàng nháy mắt, đuôi mắt hơi cong mang theo hàng mi dài chợt nâng
lên, trong mắt như bỗng có ngôi sao loé lên: "Là một cô gái trẻ tuổi, cô đi xuống tầng hầm thu dọn một thi thể, cho dù có chủ nhà cho thuê đi
cùng thì vẫn là một trải nghiệm khủng bố, cho dù cô nhìn không thấy thì
loại mùi hương của thi thể, loại trải nghiệm đến gần người chết này vẫn
rất khó để quên đi trong đời, thế nhưng, cô vì sao không quan tâm nếu đó không phải là anh trai cô, vậy thì người chết là ai?"
Trừ phi nói, cô biết gì đó.
Ví dụ như, cô đã sớm khẳng định, người chết kia chính là Trương Thuỵ.