Tống Văn và Lục Tư Ngữ trở về văn phòng, đem lời của Trần Tư Tuyết nói
lại cho người trong tổ, chỉ là lược qua đoạn mắt cô ấy đã được chữa
khỏi.
Phó Lâm Giang cúi đầu tiêu hoá thông tin theo lời Tống Văn, sắp xếp lại suy nghĩ nói: "Hiện tại vụ án đã có tiến triển, nói cách
khác, Trần Nhan Thu thật sự đã cầm đi điện thoại cùng giấy tờ chứng nhận của Trương Thuỵ, hơn một tháng sau Tết nguyên đán thì bị người giết
chết, vứt xác trong nhà máy hoá chất. Trần Nhan Thu...... Người này là
một người mắc bệnh nan y đúng không? Có có một em gái, vậy thì vì sao
cậu ấy phải làm như thế?"
Tống Văn nói: "Hành động của anh ấy
xuất hiện như vậy hẳn là có liên quan đến công việc lúc trước. Hiện tại
chúng ta vẫn chưa biết nội dung cụ thể của công việc đó là gì."
"Còn có thể là gì chứ? Khẳng định là chuyện phạm tội trái pháp luật rồi."
Lão Giả mở miệng nói, "Thằng nhóc đấy làm xong cầm được tiền thì sợ hãi
nên thay đổi thân phận với bạn cùng phòng, vờ như mình đã chết."
Tống Văn nhất thời cũng không cách nào phân tích được hành vi này của người
chết. Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng Lục Tư Ngữ, Lục Tư Ngữ đang cắn móng
tay suy nghĩ vô cùng chăm chú, sau một lúc lâu mới mở miệng nói ra bốn
chữ: "Kim thiền thoát xác*."
Sau khi hai người trao đổi thân phận thì ở giữa có một khoảng thời gian hai tháng, nhất định Trần Nhan Thu
đã dùng thân phận của Trương Thuỵ làm một việc, hơn nữa anh ấy hy vọng
người khác nghĩ anh ấy đã chết.
Tống Văn hỏi Chu Hiểu: "Điều tra quan hệ xã hội của Trần Nhan Thu, cậu làm đến đâu rồi?"
Chu Hiểu lấy ra mấy xấp tư liệu: "Tin tức em tìm được đều ở trong này." Cậu ta do dự một chút, "Nên nói thế nào nhỉ...... Người này, là một người
tốt."
Thấy mọi người lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Chu Hiểu giải thích.
"Bất kể em gọi đến nơi nào, chỉ cần hỏi đến người này thì đều được đánh giá
như vậy. Sau đó bọn họ còn cảm thấy đồng cảm cùng tiếc hận với căn bệnh
và cái chết của anh ấy."
Chu Hiểu thêm một bước cụ thể sự việc:
"Người này học lực hay tài năng đều xuất sắc, lúc học tiểu học là học
sinh giỏi trong top ba, còn được tặng giấy khen không nhặt của rơi gì
đó. Lên cấp hai cấp ba thì chính là hình mẫu đạo đức của ngũ giảng tứ
mỹ**. Lên đến đại học thì là Chủ tịch Hội Sinh viên."
"Sau khi
tốt nghiệp đại học không lâu, thời gian anh ấy làm tình nguyện còn dài
hơn rất nhiều so với những người từng làm vài năm. Trước khi mắc bệnh
anh ấy từng hiến máu năm lần. Cho dù mắc bệnh anh ấy vẫn luôn tích cực
lạc quan mà đối mặt. Dùng bản thân mình để cổ vũ những người bệnh khác
cùng phòng, còn thường xuyên cho bọn họ ở miễn phí trong căn phòng thuê
dưới tầng hầm của anh ấy. Thời điểm trong tay có tiền, anh ấy sẽ cho
những người chung phòng bệnh vay tiền, còn chủ động giúp đỡ bọn họ. Tất
cả người bệnh chung phòng, bác sĩ, y tá đều đánh giá anh ấy là một người ôn nhu lương thiện, hiền lành, thông minh, hiểu ý người khác......"
Chu Hiểu thở dài, "Nói thật, nếu không có tài liệu trước mặt chứng minh mà
chỉ nghe người khác nói, em thật hoài nghi trên đời còn có người như vậy tồn tại......"
Nghe xong lời cậu ta, mọi người nhất thời đều im lặng.
Ông trời thật không công bằng, một người trẻ tuổi như thế lại mắc bệnh nan y......
Ai cũng không biết đoạn thời gian cuối cùng trong cuộc đời anh ấy đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng anh ấy vì sao mà chết?
Tra thêm chút nữa, số liệu cùng phân tích các loại cũng không giúp bọn họ
nhiều, sau khi Trần Nhan Thu trở thành Trương Thuỵ chỉ gửi đi vài tin
nhắn, mấy tin nhắn kia là chứng minh Trương Thuỵ vẫn còn sống, Trần Nhan Thu luôn che dấu sự thật Trương Thuỵ đã qua đời.
Mượn thân phận của bạn, một người đã "chết", lặng yên không tiếng động hoà lẫn vào bên trong xã hội......
Anh ấy lại không dùng thẻ ngân hàng, có thể là ở khách sạn nhỏ hoặc thuê phòng ở, nhưng cũng không có ghi chép gì.
Người thanh niên kia cắt đứt tất cả đường lui, tự tay biến hai tháng cuối cùng trong cuộc đời mình thành một điều bí ẩn.
Tống Văn đưa số QQ cho Chu Hiểu, trong nhóm hiện giờ có hơn hai trăm người,
Chu Hiểu thông qua các loại tin tức, rất nhanh xác định được dãy số tài
khoản Trần Nhan Thu và Trương Thuỵ từng dùng, tuy rằng bọn họ đã qua đời nhưng tài khoản của bọn họ vẫn còn trong nhóm, không bị đá ra.
Muốn lấy được nhiều tin tức, tiến vào nhóm QQ không thể nghi ngờ chính là phương pháp nhanh nhất.
Tống Văn hỏi: "Có thể giải mã tài khoản của bọn họ đăng nhập vào nhóm xem tình hình không?"
Chu Hiểu nói: "Có lẽ không có vấn đề gì, em lập tức xin vào nhóm, thuận
tiện hỏi thử xem có thể tìm đọc những bài viết trước đây hay không,
nhưng mà phải cần có thời gian."
"Tốt nhất là đồng thời lấy ra."
Tống Văn nghĩ nghĩ lại nói, "Chỉ có điều những người này rất cẩn thận,
chi tiết về công việc có thể sẽ không lộ ra nhiều trên mạng, cậu cứ lấy
ra hết thông tin mà cậu tìm được đi."
Tống Văn an bài công việc
bên này, vừa quay đầu lại liền thấy Lục Tư Ngữ đang đứng trước tấm bảng
trắng trong văn phòng, trầm ngâm nhìn tư liệu được dán trên đó.
Với việc xác nhận được thân phận của Trần Nhan Thu, thông tin hiện tại bọn họ biết ngày càng nhiều hơn.
Khi Trương Thuỵ tử vong, pháp y cũng đã thăm dò qua hiện trường, thuận tay
chụp vài tấm ảnh, bất quá lúc ấy là xử lý chết vì bệnh nên cũng không tỉ mỉ lắm.
Lục Tư Ngữ cúi đầu chăm chú nhìn ảnh chụp hiện trường,
ảnh được chụp lại trước khi xử lý thi thể dưới tầng hầm, thi thể trong
ảnh chụp đã sớm phân huỷ, hoàn toàn không thể phân biệt gương mặt, thế
nhưng vẫn có thể nhìn ra được đang mặc trang phục mùa đông của nam.
Ngoài ra còn có vài tấm ảnh chụp hoàn cảnh xung quanh, bên trong là một tầng
hầm ngầm hai phòng chỉ có ở phía Nam, có một dãy cửa sổ nhỏ thông khí,
hoàn cảnh như vậy thì suốt một ngày cũng không nhất định nhìn thấy ánh
mặt trời, tầng hầm lộn xộn, các loại đồ dùng đều là đồ cũ. Cách ảnh chụp vẫn có thể ngửi được mùi mốc meo nơi tầng hầm.
Đầu ngón tay Lục
Tư Ngữ dừng lại trên một tấm ảnh, trên đó có một cái bàn học nho nhỏ,
phía trên có vài cây bút cùng hai kệ sách, trình độ văn hoá của Trương
Thuỵ không cao nên kệ sách kia rõ ràng là của Trần Nhan Thu, có thể nhìn ra anh ấy rất thích sách lý luận triết học cùng sách về du lịch.
Trong phòng không có phòng bếp nhưng có một cái bàn nhỏ để một cái nồi cơm
điện nho nhỏ trên đó, còn có một cái lò vi sóng, bên cạnh còn có một cái thớt dựng thẳng đứng cùng một cái giá để dao đơn giản.
"Trên cái giá để dao hình như thiếu một con dao gọt hoa quả." Lục Tư Ngữ đưa ảnh
chụp cho Tống Văn, bên cạnh con dao thái có một vị trí bỏ trống.
Tống Văn nhớ đến gì đó: "Báo cáo pháp y lúc trước của Lâm Tu Nhiên có viết,
Trần Nhan Thu...... Chính là hung khí dẫn đến tử vong của bộ xác khô
kia, hình như là một con dao dài mười lăm centimet, hơi tương tự với cái chuôi dao gọt hoa quả này......" Sau đó cậu lại lắc đầu, phủ nhận suy
nghĩ của mình, "Loại dao này rất phổ biến, cho dù gần giống thì cũng
không thể chứng minh được gì."
Tuy rằng đã có một ít tiến triển
trong việc xác nhận thân phận nạn nhân nhưng hành động tiếp theo lại
phải đợi kết quả điều tra, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ trễ nửa tiếng, cũng
coi như là đúng giờ tan tầm.
Vừa vào cửa, Lục Tư Ngữ đi vài bước
tới sô pha rồi đổ ập trên đó, di chứng của việc giảm lượng thuốc đã hiện ra toàn bộ, hôm qua anh chỉ ngủ được mấy tiếng, đầu óc như dính hết vào nhau. Sau một ngày bận rộn, Lục Tư Ngữ cảm giác từng tế bào của mình
đều vượt quá phụ tải, động đậy cũng không muốn.
Tống Văn đã sớm nhìn ra anh không thoải mái nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, đi qua hỏi anh: "Nếu không thì tôi làm cơn chiều nhé?"
Lục Tư Ngữ nâng mắt lên nhìn cậu: "Tống đội, đừng quậy, tôi muốn được ăn ngon."
Tống Văn nói: "Vậy được rồi, tôi giúp anh, anh dạy tôi." Lục Tư Ngữ tự mình
không nhìn ra nhưng cậu đã phát hiện sắc mặt anh đã trắng đến không bình thường, ngay cả màu môi cũng nhạt đi.
Lục Tư Ngữ cân nhắc một
lát, quả thật anh không còn sức để đứng lên, giật giật ngón tay thoả
hiệp: "Hay là, nấu cháo đi......" Nói xong anh liền cuộn tròn trên sô
pha, cảm giác từ trong ra ngoài đều cực kì mệt mỏi. Cơm anh ăn lúc sáng
đã nôn ra toàn bộ, giữa trưa cũng ăn không nhiều, hiện tại vốn nên rất
đói nhưng dạ dày lại trống rỗng không có cảm giác gì, giống như cơ quan
kia đã không còn là của mình.
Tống Văn đem gạo cho vào nồi cơm
điện, cân nhắc không thể lừa gạt lại làm thêm hai món. Chờ cậu dọn đẹp
xong các thứ, lại đến gọi Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ đang nhắm mắt
nhưng vẫn còn tỉnh, cả người nhìn như không có xương vậy, Tống Văn nhẹ
đẩy anh: "Không được, dù sao anh cũng ăn chút gì đó đi rồi ngủ."
Mặt Lục Tư Ngữ trắng bệch, mắt vẫn không mở ra nhưng âm thanh lại mang theo chút nức nở, như là một đứa trẻ đang làm nũng: "Cảnh sát Tống ơi, tôi
khó chịu lắm, đau đầu nữa...... Để cho tôi ngủ một lát đi...... Đừng
động vào tôi......"
Giọng điệu Lục Tư Ngữ gần như là cầu xin, hơn nữa anh còn gọi là cảnh sát Tống, Tống Văn sửng sốt, đứng thẳng dậy,
dùng tay thử xem mạch anh, sợ cơ thể suy yếu khiến anh bị choáng. Lục Tư Ngữ phất tay: "Thật sự không sao đâu, tôi chỉ là...... Có hơi mệt, cậu
để tôi nghỉ một chút thôi......"
Lúc này Sói Nhỏ dựng thẳng hai tai lên, đến gần ư ư liếm tay Lục Tư Ngữ.
Tống Văn nhìn hô hấp Lục Tư Ngữ quả thật đã vững vàng, chỉ là cả người lại
yếu ớt đến lợi hại, tay cậu kéo chú chó lại, làm động tác chớ có lên
tiếng với nó, sau đó do dự một chút không ôm anh lên mà lên lầu cầm
xuống một cái chăn mỏng đắp lên người anh, rồi ngồi xuống sô pha bên
cạnh.
Lục Tư Ngữ mơ mơ màng màng hỗn loạn một lúc lâu, cảm giác
bản thân như đang ở một nơi nào đó, đủ loại âm thanh, nhiều loại người
xúm lại xung quanh mình. Trong chốc lát thì như đang ở trong một ngăn tủ tối đen, là anh trai nhét anh vào đây, anh ấy nói với anh: "Đừng lên
tiếng, ngàn vạn lần đừng lên tiếng."; một lúc khác thì như bản thân đang đứng trong phòng, miệng thầy giáo mở ra khép lại nói gì đó mà anh hoàn
toàn không nghe rõ; một lúc khác thì lại đang ngồi trong phòng pháp y
đối mặt với một cái thi thể.
Đây chỉ thuần tuý là một cơ chế tự
bảo vệ được cơ thể kích hoạt khi đã đạt đến giới hạn, Lục Tư Ngữ dường
như thiếp đi một hồi, đầu cũng không còn đau, sau đó anh bị đói đến
tỉnh.
Lục Tư Ngữ cố gắng ngọ ngoạy một chút, anh nghĩ Tống Văn nói đúng, nếu ăn cơm xong rồi ngủ có lẽ sẽ không đói đến tỉnh thế này.
Tống Văn phát hiện anh đã tỉnh, quay đầu lại nhìn anh.
Lục Tư Ngữ mở to mắt, hai mắt vẫn còn hồng hồng như một chú mèo nhỏ vừa
tỉnh ngủ vậy, anh thích ứng với ngọn đèn trong phòng rồi mở miệng hỏi:
"Mấy giờ rồi?"
Tống Văn nói: "Hơn hai giờ sáng, anh ngủ gần năm tiếng rồi."
Lục Tư Ngữ nghĩ chỉ mới một ít, không ngờ lại lâu như vậy, anh đứng dậy nói: "Tôi tốt hơn rồi, cậu vẫn chưa ngủ sao?"
Tống Văn đứng dậy cho thức ăn vào lò vi sóng: "Tôi chờ anh ăn cơm."
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn, thức ăn giống hệt trước khi anh ngủ không ít hơn xíu nào, anh đỡ trán ngồi xuống, tức giận nói: "Cậu ngốc thật, chờ tôi
làm gì......"
Lục Tư Ngữ hơi lo Tống Văn đói bụng, nhưng bản thân vẫn còn đang mơ màng nên miệng nói mà không lựa lời, nói xong thì tự
mình thấy xấu hổ, che mặt lại suy nghĩ một chút.
Tống Văn không
quá để ý nhưng vẫn phản bác lại: "Ầy, đừng nói như vậy với lãnh đạo trực tiếp của anh chứ, tôi cũng đã ăn hai gói bánh mì với một hộp khoai tây
chiên rồi. Với lại cũng hoàn toàn không phải là chờ anh, tôi đang ngồi
xổm trên mạng tìm manh mối đấy."
Cả người Lục Tư Ngữ vẫn không có sức lực, đầu óc lại xoay vòng đứng lên: "Có manh mối?"
Tống Văn nói: "Cái nhóm bệnh nan y kia, cuối cùng tôi cùng vào được rồi."