Đầu tiên không nói đến việc Sở Hằng
không chút kiêng kỵ ăn cơm thừa của Lê Tử Ngôn, mà là thái
độ của Sở Hằng.
Sở Hằng xuất thân trong một gia
đình danh tướng, từ nhỏ đã luyện võ tại nhà, mười mấy
tuổi liền theo tổ phụ cùng phụ thân lên chiến trường,
gặp qua bao nhiêu việc trên chiến trường và muốn nhanh chóng
giành thắng lợi là việc không dễ dàng, nên cũng biết rằng muốn làm ra lương thực rất khó khăn, đối với quân nhân còn quan trọng hơn rất nhiều, cho nên bất luận là trong quân đội triều
đình hay trong binh lính riêng nhà hắn, hắn đều có một kỷ
luật chính là không được lãng phí lương thực.
Đương nhiên chuyện này không có ràng buộc với người xuất thân
hoàng gia, xuất thân và địa vị của họ đã định trước là khó có thể làm được chuyện này, nhưng Sở Hằng cũng không tức
giận, thậm chí còn ăn rất ngon miệng, bày ra bộ dáng quan tâm, điều này khiến cho hai người kia có suy nghĩ sâu xa.
Văn Trúc cười cười, tuy có khí chất của một người khí phách,
nhưng lời vừa nói ra lại khiến Vân Nhạc cùng Thái Vi cảm thấy
không thoải mái.
"Đồ ăn của tửu lâu Thái Bạch này tuy là một trong những nơi ngon nhất trong kinh thành, nhưng đúng là kém xa so với mỹ thực trong hoàng cung, thật là ủy khuất cho Vương gia."
Thật ra lời này từ trong lẫn ngoài đều đang châm
chọc việc Lê Tử Ngôn được nuông chiều, không biết thông cảm
cho nhân gian khổ sở, nhưng biểu tình của y lại cực kỳ
chân thành, giọng điệu cũng bình thản, đúng là làm cho
người ta không thể nhận ra ý xấu. Chỉ là người ở trong cung
đâu phải có đầu óc ngu ngốc, Vân Nhạc cùng Thái Vi đều có thể nghe ra được ý tứ không tốt, còn Lê Tử Ngôn cũng đã đi qua rất
nhiều thế giới, thì càng không phải là kẻ ngốc.
Trong lòng cậu âm thầm có suy đoán, người trước mặt e là một chướng ngại vật cùng đối thủ sau này của cậu.
"Khụ khụ khụ, Văn tiên sinh hiểu lầm rồi, thức ăn ở tửu lâu
này thật sự rất tinh xảo, hương vị cũng rất tốt, là do
bản vương vừa mới ăn vài thứ nên hiện tại cũng chưa đói."
Âm thanh của Lê Tử Ngôn khi nói chuyện hơi nâng cao, nói xong còn
ho khan mấy tiếng, cầm lấy chén trà uống một ngụm, cổ
họng thoải mái rồi mới nói tiếp.
"Thật xin lỗi, thân thể bản vương không được tốt, sợ là làm mọi người mất hứng."
"Vương gia, ngài nói gì thế? Ăn chung với ngài là vinh dự của thần."
Sở Hằng trong nháy mắt nhíu mày, lời nói của Lê Tử Ngôn mang
theo ủy khuất đáng thương, âm cuối còn hơi than nhẹ, giống như
là có chút mất mát, lại giống như tiếc nuối, khiến đầu quả
tim hắn không hiểu sao lại run lên, vội vàng lên tiếng an ủi.
Văn Trúc cũng không nói gì nữa, Lê Tử Ngôn cuối cùng thì cũng
là Vương gia, nếu y tùy tiện mở miệng nói điều gì đó thì
rất có khả năng làm hỏng chuyện. Chỉ là tuy y không mở
miệng, nhưng ánh mắt lại thẳng thắn đặt trên người Lê
Tử Ngôn, quan sát sắc mặt Lê Tử Ngôn, còn làm ra vẻ ta đây, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Vị Vương gia này
thật đúng là có chút khác thường, rõ ràng một đại nam nhân
mà lại cố tình làm ra bộ dáng nhu nhược, y liếc mắt nhìn Sở Hằng đang ngồi ở bên cạnh, trong lòng hơi trầm xuống. Y có một dự cảm mãnh liệt, mối quan hệ giữa Lê Tử Ngôn và
Sở Hằng e là không được đơn giản.
Bởi vì có sự xuất
hiện của Văn Trúc cùng Dung Ân nên Lê Tử Ngôn cũng không
tiếp tục đi dạo nữa, dù sao cũng đã đi cả một buổi sáng, cậu
cũng có hơi mệt mỏi, nên cùng Vân Nhạc và Thái Vi trở về
Vương phủ, Sở Hằng tất nhiên là hộ tống cậu trở về, Văn
Trúc cũng muốn đi theo nhưng bị Dung Ân kéo lại.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
"Ngươi làm gì vậy? Đó chính là Vương gia, muốn vào Vương phủ phải
báo trước, hôm nay ngươi bị làm sao vậy, cứ luôn hấp tấp bộp
chộp."
Dung Ân nhíu mày, nhìn Văn Trúc ở trước mặt,
nói thật thì dù y không có đầu óc linh hoạt như quân sư,
nhưng vẫn có thể nhìn thấu lòng người, y rõ ràng cảm giác
được hôm nay Văn Trúc có chỗ nào đó không đúng.
Văn Trúc cũng ý thức được điều này, nhưng trên mặt y cũng không có gì thay đổi, mở miệng nói:
"Ta chỉ cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ quái mà thôi, vị Thánh
Vương gia này vẫn chưa từng nghe nói qua, chỉ mới hồi kinh mấy
ngày trước, vậy tại sao có thể quen biết với tướng quân?
Tướng quân chính là người nắm giữ quyền lực quân sự
và chính trị, ta sợ..."
Văn Trúc không nói lời phía
sau, nhưng người có đầu óc đều có thể hiểu được là y đang
nghi ngờ Lê Tử Ngôn có tâm tư bất chính, chỉ sợ là có ý đồ
tạo phản.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, sẽ không có chuyện
như vậy đâu. Được rồi, trong quân còn có việc phải xử
lý, ta đi trước, ngày mai ngươi nhớ tới đó."
Nói
xong câu này, Dung Ân liền xoay người rời đi, y cũng có nghe
nói một ít về Lê Tử Ngôn. Y ở trong kinh thành đã lâu, hơn nữa
cũng hay giao du cùng các thị vệ, đương nhiên sẽ biết vị Vương
gia này luôn trung thành với nước, chỉ là có một số việc
không nên nói nhiều, y cũng không nói rõ.
Ở bên kia,
được Lê Tử Ngôn hộ tống đưa về Vương phủ. Bởi vì sợ đã
quá muộn, Lê Tử Ngôn cũng không mời Sở Hằng ở lại dùng
bữa trong phủ, hai người nói thêm vài câu, sau đó mới nhìn
Sở Hằng rời đi.
"Vương gia, cái vị quân sư hôm nay gì đó, tiểu nhân cảm thấy hắn rất kỳ quái."
Tâm tính từ trước đến nay của Vân Nhạc vẫn luôn là một tiểu hài tử, tuy rằng y cùng tuổi với Lê Tử Ngôn, nhưng hoàn cảnh
trưởng thành lại đơn thuần hơn Lê Tử Ngôn rất nhiều,
nên càng thân cận với Lê Tử Ngôn, có chuyện liền nói.
Lê Tử Ngôn không nói rõ, chỉ cười cười, trước mắt thì cái
người Văn Trúc này chưa gây ra uy hiếp gì với cậu, ngày sau cứ đi
một bước xem một bước vậy.
Thái Vi vừa mới vào điện đã nghe thấy tiếng lải nhải của Vân Nhạc,
sau khi đi vào nàng cho các hạ nhân khác lui xuống, đánh vào đầu Vân
Nhạc một cái.
"Về sau những lời này chỉ được nói trước mặt Vương gia và ta thôi, ở ngoài đừng nói lung tung."
"Biết rồi, Thái Vi cô cô thật là, ta cũng không phải kẻ ngốc."
Vân Nhạc bĩu môi, xoa xoa chỗ bị đánh trên đầu, bộ dáng ha ha làm vẻ
ta đây, thẳng thắn nhìn Lê Tử Ngôn, Thái Vi nhịn không được
cười, thấy Lê Tử Ngôn cười ra tiếng, nàng cũng cười
theo.
"Vương gia, Thái Vi cô cô, hai người khi dễ ta?! Chỉ biết cười ta thôi!"
"Ai nha, không mệt không mệt, ngược lại hôm nay tinh thần của
Vương gia khá tốt, hay là sau này chúng ta mỗi ngày đều đi ra
ngoài đi."
Lê Tử Ngôn ngồi trên giường, nhìn Vân
Nhạc đang cởi giày cho cậu, hai mắt sáng ngời, trên mặt thiếu chút nữa viết ba chữ "muốn đi chơi".
"Ngươi là muốn
cho ta ra ngoài, hay là ngươi muốn ra ngoài chơi. Chắc ngươi
vẫn còn nghĩ đến vịt quay ở đầu phố phải không?"
"..."
Vân Nhạc im lặng một hồi, mới uể oải, ánh mắt cẩn thận: "Vương gia, sao ngài cái gì cũng biết vậy, không thể cho tiểu nhân
chút mặt mũi sao?"
Thái Vi cùng Lê Tử Ngôn nhìn nhau
cười, hai người bất đắc dĩ lắc đầu, chọt vào mũi Vân
Nhạc vài cái mới lên giường nghỉ ngơi.
Nằm trên
giường, Lê Tử Ngôn nhớ tới việc ở bên cạnh Sở Hằng ngày
hôm nay, luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc, giữa hai
người dường như có một loại ăn ý kỳ diệu, kéo khoảng cách
của hai người chậm rãi tới gần.