Thịt viên dùng dầu chiên giòn, sử dụng tám loại rau và hải sản
thịt khác nhau, dựa theo khí hậu thời tiết, theo mùa khác nhau thì có công thức khác nhau, nên có thể ở chỗ này lập một quầy
hàng cũng không có gì lạ. Thái Vi là một người đa tài, biết
được nhiều chuyện, đối với thịt viên trước mặt cũng coi như
có chút hiểu biết, thậm chí sau khi ăn xong cũng có thể ăn
ra được một chút công thức trong đó.
Chờ trở về
Vương phủ, nếu Lê Tử Ngôn muốn ăn, nàng cũng có thể
làm được nhưng nước chấm thì phải thay đổi một chút. Ngược lại là nước ô mai....Thái Vi nhìn Lê Tử Ngôn đang uống hăng say, trong lòng có chút ảo não. Cũng không phải phòng bếp và Ngự
Thiện phòng không làm được, chỉ là không thể giống mùi vị
này, cũng không biết bên trong pha cái gì.
"Ông chủ, tính tiền."
"Đây! Bốn phần thịt viên, ta tính ngài bốn mươi văn tiền."
"Ông chủ, nước ô mai của ngài có vị rất đặc biệt, có thể đặt vào
trong ấm gỗ để bán, mùa hè nóng bức, chắc chắn sẽ có rất nhiều
người thích."
Lê Tử Ngôn để lại vài câu, sau đó rời đi trong ánh mắt cảm kích và khiếp sợ của ông chủ và bà chủ.
Ngược lại Sở Hằng mượn lợi thế chiều cao lén lút quan sát
biểu tình của Lê Tử Ngôn, ánh mắt có chút thâm trầm.
Tiểu Vương gia này, so với tưởng tượng của hắn thì thiện
lương cùng thông minh hơn nhiều.
Dọc đường đi quầy đồ ăn
không ít, Lê Tử Ngôn lại ăn thêm một hai món, mỗi thứ chỉ
ăn vài miếng, còn lại là Sở Hằng ăn hết, cũng không phải
cậu ăn không nổi mà do thân thể cậu thật sự quá yếu ớt,
lát nữa còn phải đi ăn cơm trưa, không thể sai thời gian.
Hơn nữa sau này còn có thể ra ngoài ăn, Lê Tử Ngôn cũng
không kiên trì quá lâu.
Đi dạo cả buổi sáng, thân thể
này của Lê Tử thật sự đã mệt mỏi, Sở Hằng gần như đã đoán
trước được, dẫn Lê Tử Ngôn đi đến một tửu lâu tinh xảo.
"Mời bốn vị khách quan, mấy vị muốn ở gian riêng hay ở đại sảnh?"
Tiểu nhị là tấm chiếu từng trải, tất nhiên nhìn ra được mấy người trước mặt không phải người bình thường, thái độ cũng
trở nên cung kính, nhưng chưa đi được vài bước, Sở Hằng đã
bị người gọi lại.
"Tướng quân?"
Sở Hằng và Lê Tử Ngôn dừng bước, cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy
một nam tử mảnh khảnh mặc áo choàng trắng cùng một nam tử
mặc y phục màu than chì.
"Văn Trúc, Dung Ân?"
"Tướng..."
Sở Hằng giơ tay lên, lắc đầu, tiểu nhị vừa rồi đi ở phía
trước, trong tửu lâu lại ồn ào nên không nghe thấy Văn Trúc
gọi hắn. Hắn hiện tại đang cùng Lê Tử Ngôn đi ra, nếu
thân phận bị bại lộ, sợ là sẽ gặp phiền phức.
Nam tử mặc y phục màu than chì nhanh chóng hiểu ý, mở miệng nói: "Sở công tử."
"Sở công tử, ngài cũng ở đây à?"
"Ừm."
Sở Hằng quay qua nhìn người bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng, "Đây là người trong quân của ta."
Lê Tử Ngôn gật đầu, nhìn về phía hai người dưới cầu thang, "Hai vị dùng cơm chưa?"
"Chưa."
"..."
Nam tử mặc y phục màu than chì liếc nhìn người bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu, người này từ trước đến nay luôn
là trường tựu thiện vũ*, sao hôm nay lại không hề tinh mắt chút nào.
*trường tựu thiện vũ: người giỏi xã giao, biết dùng thủ đoạn
"Vậy nếu hai vị không ghét bỏ, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
Tiểu nhị cũng đi tới, liên tục gật đầu: "Khách quan, bên trong
gian phòng quý rất lớn, bảo đảm ngài sẽ hài lòng."
Tiểu vương gia đã lên tiếng, Sở Hằng cũng không cự tuyệt nữa,
gật đầu với Dung Ân cùng Văn Trúc rồi cùng nhau đi vào một
gian phòng.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Lê
Tử Ngôn vừa mới trở về, vẫn chưa từng ra khỏi cửa nên
chuyện gọi món liền giao cho Sở Hằng, gần đây trời nóng
bức nhưng thân thể của Lê Tử Ngôn lại không chịu được thức ăn quá lạnh, Sở Hằng tốt xấu gì cũng là tướng quân
của một quân đội, lại xuất thân từ thế gia danh tướng,
nên cũng có chút hiểu biết với những thứ này, gọi vài món ăn ấm áp bổ dưỡng nhưng lại không mất vị đặc trưng, lại gọi thêm
một bình bạch trà rồi mới để cho tiểu nhị lui xuống.
Cửa bị đóng lại, tửu lâu này chất lượng cách âm khá tốt, Sở
Hằng nhìn hai người bên kia đã ngồi xuống, liền lên tiếng:
"Hai vị này là quân sư cùng phó tướng trong quân đội của ta, Văn
Trúc, Dung Ân. Văn quân sư, Dung Ân, vị này là Thánh Vương
gia."
"Mau đứng lên, khụ khụ khụ, ở bên ngoài không cần hành lễ,
hai vị đều là hào kiệt thiên hạ, mang lại vẻ vang cho nước, lễ
này ta không thể nhận."
Dung Ân lại không nhúc nhích,
đợi đến khi Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ nhìn Sở Hằng, Sở
Hằng kêu một tiếng y mới đứng lên.
"Đa tạ Thánh Vương gia."
Văn Trúc cũng đứng lên theo, ánh mắt thay đổi, chỉ là y cúi
đầu, khóe miệng vẫn mang theo ý cười như cũ nhưng không ai
có thể biết được y đang suy nghĩ gì.
Món ăn rất nhanh
được dọn lên, trên bàn có một người là Vương gia, một người là Tướng quân, Văn Trúc cùng Dung Ân đều có chút câu nệ,
không dám động đũa, cho đến khi Lê Tử Ngôn lên tiếng mới
dám nhúc nhích.
Sở Hằng nhíu mày, nhìn chén cơm của Lê Tử Ngôn, biểu tình không tốt lắm.
Văn Trúc vẫn luôn nhìn tình huống của hai người, tất nhiên cũng chú ý đến biểu tình của Sở Hằng, trong lòng y có một
chút đắc ý cùng ghen tị, vị Vương gia này e là đã quen ăn sơn hào hải vị, nên những món ăn này không lọt mắt. Tướng quân
chướng mắt nhất chính là những người lãng phí lương thực, chắc là ngại thân phận của Lê Tử Ngôn nên mới đi cùng.
Y nghĩ rất tốt, nhưng một giây sau đã làm cho y nghẹn họng,
Sở Hằng đưa tay cầm lấy chén của Lê Tử Ngôn đặt ở
trước mặt mình, lấy một chén khác múc canh vịt măng khô cho Lê
Tử Ngôn:
Sở Hằng cầm chén của Lê Tử Ngôn, không hề ghét bỏ từng miếng đưa vào miệng. Sớm biết vừa rồi đã không cho tiểu Vương gia ăn đồ ở trên đường, giống như cháu trai nhỏ trong nhà
không nghe lời, ăn lung tung lại không chịu ăn cơm. Vốn lượng
cơm đã không lớn, còn ăn ít như vậy thì sao có thêm thịt được?
Mấy ngày nay hắn đã quen với việc giải quyết cơm thừa của
Lê Tử Ngôn, tuy rằng hắn cũng không biết vì sao mình một
chút cũng không ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ
tự nhiên. Chỉ là hành động này của hắn khiến hai người kia kinh
hãi.