"Mạt tướng thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an."
"Thần đệ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng huynh vạn phúc kim an."
"Mau đứng dậy, mau đứng dậy, không có việc gì thì không cần
quỳ, trẫm không phải đã nói là không cần câu nệ sao?"
"Hoàng thượng anh minh sáng suốt, nhưng việc hành lễ không thể bỏ."
Sở Hằng từ trước đến nay vẫn luôn thật thà chất phác, Lê Tử
Hàn lắc đầu, đưa tay đỡ hai người đứng lên, phất phất tay
về phía sau, thái giám tổng quản là một lão nhân, mang những
người khác lui ra ngoài canh giữ cửa.
"Các ngươi đó, việc này trẫm đã quyết."
Lê Tử Hàn lắc đầu ngồi xuống, Lê Tử Ngôn và Sở Hàn cũng ngồi ở hai bên.
"Thân thể của Tử Ngôn gần đây có tốt hơn chưa? Mấy ngày nay
bận rộn chuyện trong cung nên trẫm không thể đến thăm
ngươi. Hôm qua nghe Sở Hằng nói các ngươi ra ngoài đi dạo,
tâm trạng có tốt lên không?"
"Đa tạ hoàng huynh quan tâm,
sức khỏe của thần đệ cũng không còn gì đáng ngại, khụ khụ,
hẳn là đã gần bình phục."
Triệu chứng ho khan của Lê Tử Ngôn là do bệnh cũ gây ra, không cách nào chữa trị tận gốc
được, trong lòng Hoàng thượng tất nhiên cũng hiểu rõ, nhìn dáng
vẻ không được cường tráng như nam tử bình thường của Lê
Tử Ngôn, y cũng chỉ có thể âm thầm đau lòng, trong lòng
thở dài một hơi.
Lê Tử Hàn đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay
Lê Tử Ngôn, giọng điệu nhẹ nhàng, "Mấy ngày tới, trẫm sẽ
phái người đi tìm một ít thuốc và đơn thuốc, đợi sau khi
thái y xem xét xong liền cho người đưa tới, yên tâm đã có trẫm
ở đây, bệnh của Tử Ngôn rất nhanh sẽ tốt thôi."
"Thần đệ đa tạ hoàng huynh, khụ khụ."
Lê Tử Ngôn ho nhẹ vài tiếng, khóe miệng nhếch lên, Sở
Hằng ở một bên luôn chú ý đến trạng thái của Lê Tử
Ngôn, nụ cười này chân thành đến mức khiến cả khuôn mặt Lê
Tử Ngôn đều như hoa đào, lập tức khiến Sở Hằng sửng
sốt. Đôi mắt hoa đào đa tình hơi cong lên, đẹp đến không thể
tả, ngay cả hai cái răng nanh mơ hồ lộ ra đã dứt khoát câu đi
tầm mắt của Sở Hằng.
"Hoàn Chi, lúc trước phải
bình định quân phản loạn ngươi cũng đã vất vả, trẫm vẫn
chưa tìm được cơ hội để cho ngươi nghỉ ngơi, trong khoảng
thời gian này trong cung cũng đã ổn định, hay là ngươi thừa
dịp lần này nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu không có việc gì thì
ngươi cũng không cần thượng triều."
Lê Tử Hàn nói xong, dừng một chút rồi ngay sau đó mở miệng, "Nhưng mà có một chuyện trẫm muốn giao cho ngươi."
"Hoàng thượng cứ nói, thần sẽ tận lực mà làm."
"Hoàng thượng yên tâm, nếu vi thần được rảnh rỗi, trái phải
cũng không có việc gì, không bằng mấy ngày nay dẫn Vương
gia đi khắp nơi, đi dạo một chút cũng coi như là giải sầu."
"Vậy thì tốt."
Lê Tử Hàn gật đầu, ba người lại tán gẫu một lát, dù sao
Lê Tử Hàn vẫn là Hoàng thượng, không thể rời cung quá lâu, y còn phải đi xử lý sổ sách, không bao lâu đã rời đi.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Lê Tử Ngôn đứng ở cửa, một tay che miệng ho nhẹ vài
tiếng, nhưng sắc mặt lại rất thoải mái, Sở Hằng ở bên cạnh
chắp hai tay sau lưng nhìn chăm chú vào cậu, ánh mắt trầm tĩnh khiến người ta không nhìn thấu tâm tư.
"Sở tướng quân có nguyện ý đi dạo với bản vương không?
"Đương nhiên là được."
Sở Hằng gật đầu, đi theo phía sau Lê Tử Ngôn, hai người
cũng không đi nơi nào xa, chỉ đi dạo bên hồ trong Vương phủ.
Bây giờ đang là mùa hè, hoa sen nở sum xuê, búp sen cũng bụ bẫm, ở
đây cỏ xanh um tùm, bướm bay lượn nhẹ nhàng, quả là một khung cảnh khá đẹp.
Giọng điệu của Lê Tử Ngôn có hơi xuống tinh thần, khiến Sở Hằng nhớ tới chuyện cậu lúc còn nhỏ không hay ra khỏi cửa, sau khi trưởng thành lại đi tha hương ở phía nam trở thành hạt nhân.
Nếu đổi lại là người khác, Sở Hằng nhất định sẽ kính
nể với người nguyện ý với nước như vậy, nhưng đặt trên
người Lê Tử Ngôn thì ngoại trừ kính nể, trong lòng hắn
lại có thêm một cảm giác đau lòng nhàn nhạt.
Thời tiết ở phía nam so với trong kinh thành nóng hơn rất nhiều, đất đai cũng
tương đối cằn cỗi, khí hậu hai bên khác nhau, phong cảnh
tự nhiên cũng khác nhau, Lê Tử Ngôn rời kinh một năm, bây giờ nói ra những lời như vậy đã đủ làm cho nội tâm người ta chua xót.
"......Phong cảnh ở Vương phủ tất nhiên là rất
tốt, nhưng mạt tướng cũng biết đến một nơi, Vương gia có
thể sẽ thích."
"Ồ, ở đâu? Tướng quân có muốn nói cho ta biết không?"
Sở Hằng gật đầu, "Thanh Hồ ở phía nam kinh thành, phong cảnh
lúc này vừa vặn rất đẹp, còn có chim uyên ương chơi đùa ở trong
nước, nếu Vương gia có hứng thú, thì có nguyện ý đi du
thuyền với mạt tướng không?"
Lê Tử Ngôn nhất thời có chút kích động, thở không ra hơi,
khuôn mặt đều đỏ lên, nhưng không giấu được ánh nước hưng
phấn trong mắt. Sở Hằng nhìn đến trái tim đều run rẩy, ngay cả
bàn tay đang giúp Lê Tử Ngôn thuận khí cũng hơi run lên.
"Đương nhiên, nếu Vương gia thích, hôm nay sau khi trở về thần sẽ cho người chuẩn bị thuyền, ngày mai thì có thể xuất phát."
"Thật tốt quá!"
Trên mặt Lê Tử Ngôn mang theo nụ cười, vô thức xích lại gần Sở
Hằng. Một cơn gió nhẹ thổi tới, thổi bay mái tóc dài rải
rác ở phía sau cậu, một màn này giống như được đặt một ống
kính quay chậm, diễn ra trước mắt Sở Hằng.
Sợi tóc đen tung bay, làm xao động một đầm nước tĩnh lặng trong lòng Sở Hằng.
Bối rối trừng lớn mắt, Sở Hằng gật đầu, giọng nói vẫn bình
thản như trước nhưng trong lòng lại có chút hoảng loạn. Hắn
không biết mình bị làm sao, vì sao vừa nhìn thấy nụ cười
của tiểu Vương gia, trái tim cũng sẽ bất giác rung lên?
Vận chuyển nội lực điều chỉnh hô hấp, Sở Hằng áp chế cảm giác kỳ quái ở trong lòng, trái tim không còn nghe sai khiến,
lặng lẽ thở dài một hơi.
Chuyện đi du thuyền đã
được quyết định, Sở Hằng người này làm việc rất lưu loát,
sau khi trở về liền chuẩn bị xong đồ cần thiết, ngày hôm
sau đúng giờ xuất hiện ở cửa Vương phủ, đưa Lê Tử Ngôn một thân bạch y lên xe ngựa.
Xe ngựa không hề chậm,
khoảng cách giữa Vương phủ và Thanh Hồ cũng không xa, không bao lâu đã đến. Du thuyền đó từng được Lê Tử Hàn thưởng cho Sở Hằng, là một trong những chiếc du thuyền hoa lệ
nhất trong phủ tướng quân. Vật dụng bên trong cũng được trang
trí rất đẹp, Lê Tử Ngôn sau khi lên thuyền thậm chí cũng
không cảm giác khó chịu khi bị xóc nảy, chỉ lẳng lặng ngồi
bên cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.
"Tướng quân thật sự là có mắt nhìn độc đáo, phong cảnh ở đây so với Vương phủ tốt hơn nhiều."
"Mỗi người mỗi vẻ mà thôi, Vương gia quá khen."