Cho đến ngày thứ năm sau khi Lê
Tử Ngôn hồi kinh là ngày nghỉ tắm gội*, Sở Hằng sau khi tắm gội
sạch sẽ, mặc y phục thường ngày màu lam rồi đi tới Vương phủ.
*các quan chức đều được nghỉ một ngày để về nhà, nghỉ ngơi, gội đầu. Tương tự như ngày chủ nhật hiện nay
"Sở tướng quân."
Mấy ngày nay đều được tu dưỡng nên vẻ mệt mỏi suy yếu do phải lăn lộn
trên đường của Lê Tử Ngôn giảm bớt rất nhiều, Hoàng thượng
còn ban thưởng rất nhiều thuốc bổ, bao nhiêu tiền đều đổ vào
Vương phủ, nên sắc mặt Lê Tử Ngôn cũng không còn tệ như
lúc trước.
"Hôm nay là ngày nghỉ mà, sao lại dậy sớm thế? Vân Nhạc, mau pha trà."
Trong giọng nói của Lê Tử có vài phần kinh ngạc, nhưng vẻ kinh
hỉ trên mặt rất khó che giấu, trong mắt cũng bất giác lộ ra
vẻ chờ mong, khiến vị tướng quân chất phát không biết tại sao lại
cảm thấy vui sướng.
"Đa tạ Vương gia, hôm nay là ngày
nghỉ nhưng thần nghĩ Vương gia sau khi trở về vẫn chưa du
ngoạn trong kinh thành, nếu Vương gia không ghét bỏ, vi thần
nguyện sẵn sàng cùng Vương gia rời phủ du ngoạn."
Bởi vì quá kích động mà Lê Tử Ngôn phát ra một trận ho khan,
thân thể cậu gầy yếu, sau khi ho kịch liệt như vậy cảm giác
như cả người cậu đều run rẩy, khiến cho người ta nhìn thấy
liền hoảng hốt.
Sở Hằng nhíu mày, đỡ Lê Tử Ngôn ngồi xuống, cầm lấy nước mật hoa quế mà Thái Vi đã chuẩn
bị sẵn đưa cho Lê Tử Ngôn.
"Vương gia để ý thân thể."
Giọng nói của Sở Hằng rất phù hợp với hình tượng của hắn, trầm
thấp từ tính, có nét quyến rũ của nam nhân thành thục, dù hắn hiện tại cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Thân thể đơn bạc run lên vài cái, bởi vì khoảng cách quá gần nên Sở
Hằng càng ngửi thấy rõ ràng mùi hương trên người Lê Tử
Ngôn, không phải mùi son phấn trên người đại tiểu thư và
phu nhân quý tộc, mà là mùi hoa trà nhẹ nhàng, trộn lẫn
một chút đắng của thuốc Đông Y, nhưng lại không gây cảm giác khó
chịu, ngược lại còn thấm vào lòng người, khiến người ta
chỉ muốn hưởng thụ.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Bàn tay to của Sở Hằng đặt trên mu bàn tay Lê Tử Ngôn, nơi
hai người tiếp xúc cho dù cách một lớp quần áo, cũng khiến cho hai người cảm thấy nóng bỏng không thể giải thích
được.
Nhìn thấy vành tai đỏ bừng cùng đôi mắt rũ xuống
của tiểu Vương gia, Sở Hằng không hiểu sao có chút khô miệng, thu hồi bàn tay, ngồi trên ghế.
"Vương gia có thể đi thay y phục, thần sẽ chuẩn bị xe ngựa ra khỏi phủ."
"Được, vậy làm phiền tướng quân."
Vì xuất phủ phải khiêm tốn nên Lê Tử Ngôn cố ý mặc y phục
thoạt nhìn không sang trọng, mang theo màu xanh da trời, tóc được buộc cao, chỉ cài một chiếc trâm ngọc đơn giản, cho dù là giả dạng nhưng lại không hề đơn giản, khí chất trên người giống như
một tiểu công tử được nuông chiều từ bé.
Đây là
lần đầu tiên Lê Tử Ngôn đi dạo trong kinh thành, bởi vì
muốn cảm thụ một chút phong tình nơi này nên Lê Tử Ngôn
cố ý dừng xe ngựa ở đầu đường, cùng Sở Hằng đi bộ trên phố.
Lúc trước trên đường hồi kinh, Lê Tử Ngôn
đều ngồi trong xe ngựa, chỉ có thể xuyên qua cửa sổ để
nhìn cảnh tượng trên đường phố, lúc này mới có thể
tiếp xúc gần gũi với văn minh thời cổ đại.
Trên
thực tế thì hoàn toàn khác với những gì trong phim truyền hình,
những người bán hàng rất có kỷ luật, bày quầy hàng ngay ngắn ở
hai bên đường, để ra một lối đi ở giữa, không hề lộn xộn chút
nào.
Hôm nay có lẽ là ngày họp chợ, cảnh tượng trên
đường đặc biệt náo nhiệt, bên đường còn có rất nhiều
quầy hàng đồ ăn vặt, mùi thơm không ngừng bay tới, khác với thức ăn trong Vương phủ của Lê Tử Ngôn, hương vị chỗ này tràn
ngập khói than, đặc biệt hấp dẫn người khác.
Ánh
mắt Lê Tử Ngôn không tự chủ được bay về phía quầy thịt
viên chiên cách đó không xa, đã lâu rồi cậu chưa ăn thử đồ chiên, nhất thời có chút thèm.
"Công tử, công tử?"
Sở Hằng gọi Lê Tử Ngôn vài tiếng, phát hiện đối phương vẫn không nhìn lại, theo ánh mắt của đối phương nhìn qua thấy
một quầy hàng nhỏ:
"Công tử muốn ăn?"
Giọng nói của Sở Hằng khiến Lê Tử Ngôn lấy lại tinh thần, cậu ho nhẹ một tiếng, gật đầu:
"Ta chưa từng ăn qua thứ đó nên có chút tò mò."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt lại không nghĩ như vậy, cứ dính về phía bên kia,
Khuôn mặt Sở Hằng vẫn chất phát như cũ, nhưng trong mắt lại có
thêm vài phần ý cười, tiểu Vương gia như thế này hình như càng thêm sinh động.
"Nếu công tử muốn ăn, vậy đi qua xem một chút đi."
Sở Hằng theo Lê Tử Ngôn đi về phía quầy hàng thịt viên, đánh giá một phen, có lẽ là vừa mới mở bán không lâu, dầu vẫn còn
trong vắt, mặt bàn sạch sẽ, không có một chút dầu mỡ, tay
ông chủ cũng trắng trẻo, bên cạnh còn đặt một chậu nước nóng, chắc là vừa mới dùng nước rửa sạch. Hoàn cảnh như
vậy coi như cũng tạm ổn, Sở Hằng để Lê Tử Ngôn ngồi
xuống, lên tiếng gọi:
Thái Vi và Vân Nhạc cũng đi theo bên cạnh bọn họ.
"Được, bốn phần."
"Được, các ngài cứ ngồi chờ!"
Ông chủ niềm nở, bà chủ ở một bên cũng nhanh mắt rót hai chén nước ô mai mang tới.
"Đây là nước ô mai tự làm của quán chúng tôi, có thể giải khát, khách quan uống thử nha."
Lê Tử Ngôn cùng Sở Hằng khí độ bất phàm, vừa nhìn liền
biết không phải người bình thường, bà chủ cũng không hề
nịnh nọt, nở nụ cười hòa ái, thái độ cũng tốt, khó trách
tại sao vừa mới mở cửa lại có rất nhiều khách.
Thịt viên
rất nhanh đã đưa lên, những viên thịt được chiên vàng ruộm, mang
theo mùi thơm nồng đậm, phía trên rưới thêm nước sốt đặc
trưng, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Vân Nhạc ở
một bên nước miếng cũng sắp chảy xuống, nhưng ngại Sở Hằng cùng Lê Tử Ngôn vẫn chưa lên tiếng nên cố nén không nói.
Đối phương cắn một miếng, lớp vỏ vàng óng giòn tan phát ra âm
thanh "răc rắc". Nhân bên trong mềm mại, hương thơm tươi
ngon của tám loại món ăn trộn lẫn với nhau, kết hợp thành một loại nhân độc đáo, so với những món ăn chú trọng dinh
dưỡng trong Vương phủ ngon hơn rất nhiều.
Vân Nhạc ăn nhiệt tình khiến Lê Tử Ngôn thèm không đỡ được, vừa định gắp ăn đã bị Thái Vi ở một bên ngăn cản.
"Công tử."
Món ăn này quá nhiều dầu mỡ, hơn nữa còn ở bên đường, thân
thể Lê Tử Ngôn rất yếu, thật sự không an toàn.
Vẻ mặt của Lê Tử Ngôn có chút uể oải, thương lượng: "Chỉ ăn ba cái."
"......"
"Ăn đi, ta đã xem qua, rất sạch sẽ, ăn ba cái cũng không có gì đáng ngại."
Sở Hằng mở miệng trước, hắn cũng không biết mình bị làm
sao, vừa nhìn thấy chật vật cùng khẩn cầu trong mắt Lê Tử Ngôn, trong lòng lại nổi lên một trận chua xót cùng đau lòng, theo
bản năng mở miệng.
Tướng quân đã lên tiếng, Lê Tử
Ngôn lại thật sự muốn ăn, Thái Vi cũng không nói thêm gì
nữa, chỉ khẽ thở dài, nhìn Lê Tử Ngôn nở nụ cười, trong
lòng lại mang theo thương tiếc.
Kích cỡ của thịt viên rất
vừa đủ, kết hợp với nước ô mai giải khát thật sự rất tuyệt vời, Lê Tử Ngôn tuy rằng chỉ ăn ba viên, nhưng nước ô mai lại
uống rất nhiều, thoạt nhìn còn rất thèm ăn.
Viên thịt
còn lại cũng không lãng phí, Sở Hằng tự nhiên nhận lấy
giải quyết, hắn là người tập võ, tiêu hao nhiều thể lực
nên lượng thức ăn cũng lớn, việc này thật sự cũng không
tính là gì.