Sở Hằng cũng không khách khí, cảm tạ một tiếng liền ngồi
trên ghế đẩu bên cạnh, vừa rồi vì đỡ hắn, tiểu Vương gia dựa vào có chút gần, Sở Hằng ngửi được rõ ràng mùi
hương trên người tiểu Vương gia, chẳng qua hắn từ
trước đến nay vẫn luôn thô bạo quen rồi, không biết đó là
mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi, giống như là khí chất
quanh người Lê Tử Ngôn, như có như không trêu chọc người
khác.
Thái Vi theo lệnh của Lê Tử Ngôn chuẩn bị cho
Sở Hằng một tách trà, cùng Vân Nhạc đứng ở một bên cách đó không xa chờ đợi hầu hạ.
"Khụ khụ, không biết tướng quân hôm nay đến đây là vì chuyện gì?"
"Bẩm Vương gia, hôm nay Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho thần làm thị vệ cho ngài, luôn luôn ở bên cạnh ngài."
"Cái này, thật sự hơi đường đột,
xin tướng quân yên tâm, ngày mai bổn vương sẽ đi vào cung, xin
Hoàng thượng rút lại ý chỉ này."
"Rút lại? Vì sao?"
"Tướng quân là người bảo vệ đất nước, có vô số chiến công, sao có thể
ở đây chịu thiệt với ta được, ta không có tài cán gì, làm vậy quá xúc
phạm đến năng lực của ngài."
"Vương gia nói quá lời, vì nước mà cống hiến sức lực là bổn phận của thần."
Sở Hằng người này quả thật rất ngạo nghễ, có lẽ không nên
nói là ngạo nghễ, nói dễ nghe hơn là cứng rắn ngay thẳng.
Lê Tử Ngôn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhưng trong mắt
lại không thoải mái, nhìn tính cách chính trực của Sở
Hằng, e là lần này thật sự khó khăn. Hơn nữa với thân
phận của hai người...một là tướng quân, một là Vương
gia, thoạt nhìn thì rất môn đăng hộ đối, có điều cũng chính thân
phận của bọn họ có lẽ sẽ trở thành trở ngại lớn nhất.
"Ta nhất định sẽ cảm tạ ý tốt Hoàng thượng, chỉ là...chỉ là
tướng quân thân cư trọng chức*, quân vụ ở trong người,
bản vương sợ sẽ làm lỡ việc của tướng quân."
*thân cư trọng chức: chức vụ lớn
"Không sao, hiện giờ phản quân tạm thời đã được bình định, trong
quân cũng không có việc gì, xin Vương gia yên tâm."
Đã nói đến như vậy, Lê Tử Ngôn lại cự tuyệt thì có hơi làm ra vẻ, có khi còn coi là cãi lời Hoàng thượng.
Lúc này ước chừng là vừa mới hạ triều, Sở Hằng e là sau khi
thay triều phục liền tới đây, tóc cũng có chút rối loạn.
"Tướng quân, nếu không chê, thì có thể ở đây ăn chung với bản vương."
"Đa tạ Vương gia ban ân."
"Khụ khụ, Thái Vi, đi phân phó với phòng bếp, chuẩn bị thêm thức ăn."
"Dạ."
Thái Vi hành lễ với hai người rồi lưu loát đi ra khỏi sảnh điện.
Vân Nhạc là một người nhanh mắt, vội vàng cầm quạt quạt cho
Lê Tử Ngôn và Sở Hằng, với thời tiết oi bức này hô hấp
của Lê Tử Ngôn không được thông thuận.
"Vương gia, hay ngài cùng tướng quân vào trong phòng dùng bữa đi."
Giọng nói Vân Nhạc mang theo khẩn cầu, ánh mắt cũng có chút đau
lòng, trong phòng có một khối băng cùng quạt cầm tay, ít nhất
cũng có thể khiến cho Lê Tử Ngôn thoải mái hơn một chút.
Khối băng này không phải thứ người bình thường có được, cho dù
là Vương gia cũng cẩn thận sử dụng khối băng này, Lê Tử Ngôn
sau khi trở về, Hoàng thượng liền thưởng rất nhiều nhưng
Lê Tử Ngôn lại không nỡ dùng, chỉ đặt một ít trong phòng.
Cậu lúc này mới vừa trở về, cây to đón gió, tuy nói là có
Hoàng thượng che chở, nhưng cũng khó tránh khỏi một ít tâm tư, nếu ngày sau có người ụp cái nồi nào cho cậu, cậu thật đúng
là đỡ không nổi.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Sở Hằng nhìn ra Lê Tử Ngôn có chút khó chịu, hơi nhíu mày,
đa số những nam nhân hắn gặp qua đều là cường tráng khỏe mạnh như hắn, hắn chưa từng thấy người nào giống như thủy tinh như
Lê Tử Ngôn, dường như chỉ hơi dùng sức đã vỡ vụn.
So với Thái Vi gắp đồ ăn cho Lê Tử Ngôn, Vân Nhạc ở bên này
mệt hơn rất nhiều, Sở Hằng xuất thân là quân nhân, lượng
thức ăn lớn không nói mà tốc độ dùng cơm cũng nhanh, tốc độ gắp đồ ăn của Vân Nhạc sắp không theo kịp tốc độ ăn
của Sở Hằng.
Lê Tử Ngôn thì lại không ăn được mấy
miếng, chỉ ăn một chút đã no, tuy so với bữa sáng thì
nhiều hơn một chút nhưng so với Sở Hằng còn "thê thảm" hơn.
Thái Vi do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng: "Vương gia, ăn thêm một chút nữa đi ạ."
"Không được."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, buông đũa xuống, mơ hồ nhìn chằm
chằm Sở Hằng, đối phương không thích ăn đồ có khẩu vị
nặng, đúng là không hợp với hình tượng của hắn, ăn nhiều
nhất chính là tôm Long Tỉnh, cái đĩa đã gần thấy đáy.
Sở Hằng tuy rằng chất phác, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc,
nên không nhắc đến chuyện này nữa, hắn nhìn phần cơm chưa ăn
hết ở trước mặt Lê Tử Ngôn, mở miệng:
"Vương gia, ta có thể dùng chén của ngài được không?"