Nói cho cùng vẫn là trách cô quá tham lam, có
những suy nghĩ xấu xa trong lòng, nếu ngay từ đầu cô xoá sạch tâm tư của mình, một lòng một dạ cùng Tô Sỹ ở bên nhau, nói
không chừng sau này có sẽ có tương lai tươi sáng, nhưng đây là con đường cô tự lựa chọn, chỉ sợ về sau phải sống dưới vách
tường lạnh như băng mười mấy năm.
Mà Lê Tử Ngôn bên
này lại là cuộc sống tươi đẹp, có Đế quốc đứng ra làm rõ,
trên mạng gần như là bị áp đảo nghịch chuyển, mà những
sinh viên học viện quân sự tham gia vào "sự kiện chính nghĩa"
lần này, giờ càng thêm xấu hổ khó xử, chỉ có thể ở
trong hình phạt từ từ tỉnh táo.
Lê Tử Ngôn không phải
thánh phụ, nếu không bị người khác ức hiếp thì vẫn có thể mỉm cười tha thứ, chưa kể do sự có mặt của Cố Thừa Trạch cùng mọi người của
Lê gia ở đây, tuyệt đối sẽ không để Lê Tử Ngôn chịu
một chút ủy khuất.
Chuyện duy nhất chưa được giải quyết có lẽ là mối quan hệ giữa Lê Tử Ngôn và Cố Thừa
Trạch. Thật ra Lê gia tương đối cởi mở, ba Lê cũng sẽ
không can thiệp vào vấn đề tình cảm của hai đứa nhỏ, chỉ
cần đối phương không làm việc gì xấu và hai đứa thật lòng
yêu nhau là đủ rồi.
Cố Thừa Trạch đáp ứng hoàn mỹ về hai điểm này, chưa kể điều kiện bản thân hắn cũng đủ ưu tú,
cho nên ba Lê tiếp nhận rất nhanh, thậm chí đã bắt đầu
cân nhắc về vấn đề đính hôn của hai người.
Có điều
còn vấn đề chính là Lê Duệ và Lê Tử Hàn, Lê Tử Hàn
diện mạo tương tự Lê Duệ, anh tuấn đẹp trai, mà Lê Tử Ngôn
lại thừa hưởng sự ôn nhuận và xinh đẹp của ba Lê, mà có
khi còn tinh xảo hơn ba Lê. Hơn nữa bởi vì lúc Lê Tử Ngôn
sinh ra Lê Tử Hàn đã năm tuổi, cho nên Lê Tử Ngôn gần
như được sinh ra trong sự mong đợi của cả gia đình, lớn
lên trong sự sủng ái của cả nhà.
Bản thân Cố Thừa Trạch hiểu rõ muốn được Lê Duệ và Lê Tử Hàn thừa nhận, e là phải nỗ lực không ít.
"Nếu không tôi sẽ không quan tâm đến tình cảm với Cố gia."
"Đương nhiên, anh hai cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho Tử Ngôn."
Cố Thừa Trạch không chút rụt rè mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo
lòng bàn tay Lê Tử Ngôn, chọc cho gương mặt của người bên cạnh ửng đỏ, nhưng lại mang theo nụ cười, cũng không hề
phản kháng.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Hai người thân mật ngọt ngào gần như làm cho Lê Tử Hàn chua
xót, đè xuống chút phiền muộn cùng bất mãn thuộc về người
anh trai vào trong lòng, Lê Tử Hàn nghiêm mặt kéo Cố Thừa
Trạch đến một cái:
"Tử Ngôn còn nhỏ, có một số
việc không nên làm, trong lòng cậu chắc cũng hiểu rõ, tốt
nhất là không nên có tâm tư không tốt."
Cố Thừa Trạch
cười mà không nói, biểu tình trên mặt vẫn ôn hòa, khiến
Lê Tử Hàn nhíu mày. Thời gian xuất quân sắp đến, Lê Tử
Hàn không thể ở lại quá lâu, chỉ có thể dặn dò Lê Tử Ngôn vài câu rồi lập tức rời đi, nhìn phi thuyền bay đi xa, Cố Thừa Trạch nghiêng người, cúi đầu hôn lên môi Lê Tử Ngôn:
"Tử Ngôn, rất nhớ em."
"......Rõ ràng hôm qua vừa mới gặp."
Lê Tử Ngôn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, lỗ tai lại đỏ lên,
khóe miệng cũng không tự chủ được cong lên, lông mi rũ xuống lại
càng thêm ôn nhu.
Tính cách của hai người rất giống nhau
nhưng lại bổ sung một phần cho nhau, nói cho cùng, vẫn là bởi
vì họ đã được định sẵn sẽ thuộc về nhau.
Bởi vì sóng
gió lần này mà học viện quân sự đặc biệt cho Lê Tử Ngôn
nghỉ phép một tuần, để Lê Tử Ngôn nghỉ ngơi thật tốt,
điều chỉnh lại trạng thái, Cố Thừa Trạch đương nhiên sẽ
không bỏ qua cơ hội này, nắm tay Lê Tử Ngôn tiến hành cuộc hẹn hò thuộc về họ.
Lê Tử Hàn có quân vụ ở
trong người, một khi làm nhiệm vụ chính là một hai tháng,
bình thường đều là bận rộn chân vắt lên cổ, có đôi khi ngay cả
thời gian trả lời tin nhắn của Lê Tử Ngôn cũng không có,
Lê Duệ tuy rằng không có nhiều nhiệm vụ, nhưng tài liệu cần
ông xử lý cũng không ít, bình thường cũng không thoải mái, cho nên chỉ đi thăm được một hai lần, ngược lại cho Cố Thừa
Trạch không ít thời gian tự do yêu đương.
"Ở đây thật đẹp!"
Lê Tử Ngôn nhìn khung cảnh xung quanh trong vũ trụ, kinh ngạc trong mắt không phải là lừa gạt người khác:
"Bố trí ở đây còn đẹp hơn so với quán cà phê lần trước!"
"Anh đã mua mảnh Tinh Vân này, về sau Tinh Vân này sẽ được đặt theo tên chúng ta."
Cho dù là ở tương lai, muốn dùng tên mình đặt cho một vì sao hay
một tinh cầu là một chuyện cực kỳ khó khăn, mà Cố Thừa
Trạch có thể làm được tới bước này đã đủ thấy được tâm ý
của hắn.