Cố Thừa Trạch và Lê Tử Ngôn cuối cùng đã kết hôn, sự
kết hợp giữa gia đình nhà giáo và quân nhân gây ra một trận bàn tán sôi nổi trên Tinh Võng.
Ngay cả Lê Tử Hàn
cũng được tặng một chủ đề hot – Ánh mắt anh ta nhìn Cố Thừa
Trạch như "dao cau liếc vào mỏm đá", chuyện mâu thuẫn nội bộ gia đình
nghi ngờ bị bại lộ.
"Anh hai."
Cố Thừa Trạch gật
đầu chào hỏi Lê Tử Hàn, đối phương bĩu môi coi như là
tiếp nhận, dù sao cũng là em trai bảo bối của mình kết hôn
với người này, anh phải tiếp nhận mới được:
"Tử Ngôn có hơi mệt, còn đang ngủ."
"Mệt?"
Lê Tử Hàn nhíu mày, ngồi không yên trên sô pha:
"Công việc ở phòng y tế rất vất vả sao?"
"Hết mệt chưa? Em có muốn nằm xuống không?"
Cố Thừa Trạch bước nhanh lên phía trước ôm eo Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái ở một góc Lê Tử Hàn không nhìn thấy:
"Có muốn anh ôm em đi không?"
"Không cần..."
Trên mặt Lê Tử Ngôn còn sắc hồng phấn, nhẹ nhàng lắc đầu,
nắm lấy cánh tay Cố Thừa Trạch, sau khi hai người kết
hôn đã kết hợp tinh thần lực giữa lính gác và dẫn đường, việc
này khiến Lê Tử Ngôn vô cùng ỷ lại vào Cố Thừa Trạch.
Khi cậu thấy Lê Tử Hàn ngồi ở bên kia thì hơi thả tay Cố Thừa Trạch ra,
mặt đỏ bừng:
Lê Tử Ngôn gật đầu, tựa đầu vào vai Cố Thừa Trạch, bộ
dáng lưu luyến, ai nhìn cũng không thể chống cự.
Thật đúng là không thể trách Cố Thừa Trạch không kiềm chế, là do
bản thân Lê Tử Ngôn cũng đã đủ để khiến người ta không
thể cưỡng lại được.
Cháo đã sớm được robot giúp việc
chuẩn bị, Cố Thừa Trạch giống như chăm sóc con nhỏ, đút từng muỗng vào miệng Lê Tử Ngôn, bản thân hắn cũng đặc biệt
hưởng thụ quá trình này.
Đợi đến khi Lê Tử Ngôn nghỉ ngơi đủ, hai người mới mang theo Bánh Sữa ra khỏi nhà.
Bởi vì có Lê Duệ cùng Lê Tử Hàn chinh chiến, sự ổn định giữa các tinh cầu đã được cải thiện rất nhiều, hải tặc cũng biến mất, những quốc gia cũng xua tan ý nghĩ gây hỗn loạn, hai người đàn
ông của Lê gia cuối cùng cũng chào đón công việc thanh nhàn hiếm thấy.
Lúc Lê Tử Ngôn và Cố Thừa Trạch về đến nhà
đã là buổi chiều, ba Lê đang tự mình chuẩn bị bữa tối
trong phòng bếp, Lê Tử Ngôn muốn đi vào hỗ trợ nhưng bị
Cố Thừa Trạch ngăn lại.
Nói đến chuyện này Lê Tử Ngôn có chút muốn cười, sau khi hai người ở bên nhau,
Cố Thừa Trạch tự nhiên đi học nấu ăn, hiện tại coi như
cũng làm ra được vài món.
Tình yêu mà cậu không dám mong
muốn trong hiện thực, và tình cảm mà cậu đã từng đánh mất, đã
được thực hiện ở trong hoàn cảnh này, có lẽ dù thật sự chết đi
cũng không có gì hối tiếc.
Trong mắt Cố Thừa Trạch hiện lên một chút
kinh ngạc, những người khác cũng có chút khiếp sợ, tính
tình Lê Tử Ngôn hơi ngại ngùng, rất ít thể hiện hành động
thân mật trước mặt những người khác, huống chi là ở trước
mặt cha mẹ mình.
Mọi người nhìn đôi má đỏ bừng của
Lê Tử Ngôn, hai mắt mang theo hơi nước, còn có ý cười
khóe miệng, vẻ mặt chậm rãi cũng trở nên bình tĩnh.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu đến như vậy là của bọn họ đó.