Chuyện của Cố Thừa Trạch còn chưa kết thúc cho nên hắn cũng đi
theo, lúc ba người bọn họ đến nơi thì ba Lê Tử Ngôn cũng đã đến, đang nói chuyện với Lê Tử Ngôn, chẳng qua cảnh
tượng này nhìn thế nào cũng giống như tiểu đáng thương
đang bị la mắng.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Trong phòng khách, ba Lê ngồi trên sô pha, Lê Tử Ngôn đứng
trước mặt ông, cúi đầu, hai tay đặt ở sau lưng, Túi Sữa và
Liệt Phong cũng quy củ ngồi xổm ở hai bên người cậu. Nghe thấy
tiếng mở cửa, Lê Tử Ngôn nhìn qua, vành mắt đỏ lên, Túi Sữa
ủy khuất kêu một tiếng, thật đáng thương.
"Tử Ngôn!"
"Bảo bối!"
Lê Tử Hàn và Cố Thừa Trạch cùng nhau lên tiếng, hai người
liếc nhìn nhau một cái, cũng không nói gì, đi tới bên cạnh
Lê Tử Ngôn.
"Ba làm gì vậy, bảo bối..."
Ba Lê
không nói gì, liếc nhẹ Lê Tử Hàn một cái, đừng nhìn bề
ngoài ông ôn nhu nhưng thật ra trong lòng đang rất tức giận, ánh mắt kia quả thật làm cho nhân sinh run rẩy, ngay cả Lê Duệ cũng đứng sang một bên.
Ba Lê thu hồi tầm mắt, nhìn hai người trước mặt, sau đó đối diện với Cố Thừa Trạch.
Thái độ khiêm tốn, nho nhã lễ độ, bộ dạng cũng được, ấn
tượng của ba Lê về hắn cũng không tính là quá tệ.
"Ừm, vừa nghe bảo bối nói rồi."
Ba Lê đáp một tiếng, dùng tay chống đầu:
"Như vậy chuyện xảy ra lần này, cậu chắc là cũng biết rõ."
"Dạ, xin chú yên tâm, con nhất định sẽ xử lý tốt, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Thái độ cùng giọng điệu của Cố Thừa Trạch đều nghiêm túc, ngay cả Lê
Tử Ngôn đứng bên cạnh hắn cũng sửng sốt.
Ba Lê suy
nghĩ một hồi mới chậm rãi gật đầu, trên tổng thể mà nói
thì ông rất hài lòng với Cố Thừa Trạch, bất luận là năng
lực hay ngoài hình đều phù hợp với con trai ông, bối cảnh
cũng đủ vững vàng có thể ở trong hoàn cảnh này mà bình tĩnh
bảo vệ tốt cho Lê Tử Ngôn. Quan trọng hơn là ông có thể
nhìn thấy được tình yêu và sự dịu dàng trong mắt Cố
Thừa Trạch giống như Lê Duệ, dịu dàng độc nhất thuộc về
người yêu của mình.
Nhưng mà nhìn đối tượng của con mình cũng không được tự nhiên, ba Lê thở dài một hơi,
đứng lên đặt tay lên vai Lê Tử Ngôn, xoa đầu Lê Tử Ngôn:
"Lúc đó đã nói không cho con đến nơi xa như vậy mà
không chịu nghe, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói
cho cả nhà biết, có biết mọi người lo lắng lắm không?"
"Xin lỗi, ba..."
"Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt, vào phòng nghỉ một lát, ba làm một ít đồ ăn cho con."
"Cám ơn ba."
Lê Tử Ngôn lộ ra một nụ cười chân tình thực lòng, cậu khao
khát tình cảm gia đình, đã thật lâu rồi không có cảm giác
được cha mẹ sủng ái.
Khi Lê Tử Ngôn cười, ba
người đàn ông trong nhà liền mềm lòng, nhìn cậu lặng lẽ
nắm lấy tay Cố Thừa Trạch, ánh mắt mơ hồ nhưng khóe miệng
lại mang theo nụ cười, bất mãn trong lòng cũng đều bị đè
xuống.
Dù sao cũng là bạn trai mà Lê Tử Ngôn tự
chọn, mặc kệ thế nào bọn họ cũng sẽ tôn trọng quyết định của Lê Tử Ngôn, trong quân bộ của Lê Duệ và Lê Tử Hàn còn có
việc, mỗi người đều tha thiết nói vài câu với Lê Tử Ngôn, đòi một nụ hôn trên má mới chịu rời đi.
"Em không ngờ mọi người sẽ tới. Cha và anh hai có làm khó anh không?"
Cố Thừa Trạch nhéo hai má không có bao nhiêu thịt của Lê Tử Ngôn, giọng điệu ôn nhu:
"Không có, hơn nữa anh cũng hiểu cho bọn họ, đổi lại là anh, anh cũng sẽ rất lo lắng."
"Anh thật tốt, em rất thích anh."
Lê Tử Ngôn nở nụ cười, mi mắt đều cong lên, đẹp mắt đến mức
khiến người ta muốn tiến lại hôn một cái.
Cố
Thừa Trạch nhìn ba Lê đang nấu cơm trong phòng bếp, cúi
đầu hạ một nụ hôn trên môi Lê Tử Ngôn, động tác lén lút,
thời gian rất ngắn, nhưng tình cảm bên trong lại không giảm
bớt chút nào.
Cả hai đều lộ ra một nụ cười, bầu không khí ngọt ngào không cho phép người thứ ba chen vào.
Có ba Lê và Cố Thừa Trạch ở bên cạnh, sóng gió gì cũng không ảnh hưởng đến Lê Tử Ngôn, hơn nữa những lời phỉ báng trên
mạng đều đã được làm rõ, xử phạt cũng đã được ban hành,
cuộc sống của Lê Tử Ngôn cũng sẽ trở lại như cũ.
Trong phòng khách Lê Tử Ngôn đang cùng ba Lê xem TV, Cố Thừa
Trạch nhìn tin nhắn của Tô Sỹ từ máy truyền tin, lặng lẽ đi vào
phòng ngủ.
"Thừa Trạch."
Mặt Tô Sỹ xuất hiện trong màn sáng, ánh mắt anh mang theo thất vọng còn có một chút bất đắc dĩ:
"Trình Hàm muốn gặp cậu."
"Mọi chuyện không phải đã xử lý xong rồi sao, tôi nghĩ không cần thiết phải gặp cô ấy."
"Không ai có thể đoán trước được, nếu thật sự muốn nói thì vẫn
là trách tôi không giải quyết tốt việc giữ khoảng cách với
Trình Hàm, nên mới có thể dẫn đến xảy ra chuyện như
vậy."
Tô Sỹ lắc đầu: "Chính cô ấy tự làm tự chịu."
Nhìn trúng tiền đồ và gia cảnh của Tô Sỹ, song chủ động theo
đuổi, nhưng lại không nỡ bỏ qua một đóa hoa cao lãnh Cố Thừa
Trạch, muốn an tâm hưởng thụ sự chăm sóc của Cố Thừa
Trạch, là chính cô quá tham lam.
Hai người không nói gì nữa, cười trừ với nhau rồi kết thúc cuộc trao đổi.