Lần này Thẩm Trác Viễn thật sự đã bình ổn lại, cũng nhận ra tình cảm của mình đối với Lê Tử Ngôn là cả đời, công việc vẫn như cũ sấm rền gió
cuốn, đem công tác xử lý nhanh gọn, vững vàng đi lên. Nhưng thái độ đối
với sinh hoạt và chuyện tình cảm không hề giống nhau.
Những oanh oanh yến yến lúc trước đều bị xử lý sạch sẽ, không còn sót lại bất kỳ
vấn đề nào, bất kể người nào muốn tiếp cận, Thẩm tổng cũng giống như là
lão tăng nhập định, muốn vì vợ nhỏ trong nhà mình mà thủ thân như ngọc.
Người bên ngoài nghe nói qua danh tiếng của Lê Tử Ngôn, gặp qua người lại rất ít, nhưng bọn họ đều biết Thẩm Trác Viễn rất coi trọng kim ốc tàng kiều này.
Thẩm Trác Viễn tất nhiên không có khả năng nói suông,
trước khi gặp Lê Tử Ngôn, cuộc sống tình cảm của hắn cực kỳ bất ổn, cha
mẹ trong nhà đối với chuyện này rất lo lắng, lúc này thấy Thẩm Trác Viễn biết dừng lại, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khống chế được mà lo lắng, sợ là tiểu yêu tinh nào đem hồn con trai mình câu
đi.
"Ba, mẹ, con đã quyết định, chuyện con yêu em ấy là không
thể nghi ngờ, ngoại trừ em ấy, con cũng sẽ không ở bên bất cứ ai nữa."
Thẩm Trác Viễn ngồi đối diện với hai vị phụ huynh, thái độ nghiêm túc trước
nay chưa từng có, ánh mắt của hắn nóng rực, bên trong là tình cảm quen
thuộc với hai bậc cha mẹ.
"Ba sẽ không phản đối việc con thích
một người đàn ông, nhưng con không muốn nói về cậu ấy cho ba mẹ biết một chút sao? Khoảng cách giữa hai đứa quá lớn, làm sao con biết cậu ta
không phải là vì tiền của con? Bây giờ hai đứa đang yêu nhau, vậy tương
lai thì sao? Làm sao con có thể chắc chắn rằng hai đứa sẽ đi tiếp được
lâu dài?"
Thẩm Trác Viễn trầm mặc trong chốc lát, sau đó khẽ cười lên tiếng:
"Nếu em ấy thật sự là vì tiền của con, hoặc là tình yêu dành cho con đều là
giả, như vậy con không thể nhận ra được con yêu em ấy nhiều như thế
nào."
Đôi vợ chồng già nhìn nhau, thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng thâm tình của con trai, nhất thời không nói được gì.
Tình cảm là chuyện của con cái, bọn họ là người ngoài cuộc không thể cảm
nhận được, hơn nữa cũng may con trai họ có thể thu tâm, chỉ cần Thẩm
Trác Viễn vui vẻ là đủ rồi.
"Thôi, hôm nào con dẫn đứa nhỏ đó về nhà ra mắt, cũng không thể để cho người ta không danh không phận."
"Cám ơn mẹ, cám ơn ba."
Tiếng cảm ơn của Thẩm Trác Viễn là chân thành, cứ như vậy, lúc Lê Tử Ngôn
không biết, Thẩm Trác Viễn đã mở đường cho cậu gặp cha mẹ chồng.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Hắn làm như vậy cũng là có tính toán của mình, Lê Tử Ngôn hiện tại có sự
nghiệp nhỏ, cuộc sống của mình, tất cả đều được thực hiện một cách có
trật tự, cuộc sống bình thản này khiến Thẩm Trác Viễn cảm thấy hài lòng
và an tâm, nhưng cũng khiến Thẩm Trác Viễn khát khao nhiều hơn —— hắn
muốn danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Lê Tử Ngôn, muốn Lê Tử Ngôn trở thành người yêu duy nhất bên cạnh mình.
"Nhẹ thôi, sâu quá.....anh Viễn..."
"Bảo bối, đừng che, để anh nghe giọng nói của em."
Thẩm Trác Viễn hai tay bóp eo Lê Tử Ngôn, từ trên cao nhìn xuống đôi má đỏ
bừng và ngập nước mắt của Lê Tử Ngôn, giống như có chút đói khát, yết
hầu Thẩm Trác Viễn lăn một cái, cúi lưng, sờ da thịt trên người Lê Tử
Ngôn.
"Ưm...a..."
Xoa bóp một chút, lý trí và suy nghĩ
của Lê Tử Ngôn đều tan biến theo động tác kịch liệt của Thẩm Trác Viễn,
trong miệng liên tục gọi tên Thẩm Trác Viễn, mỗi một khối cơ bắp trên
thân thể cũng theo sự cọ xát của Thẩm Trác Viễn mà co rút lại.
"Hừm...bảo bối sao lại căng thẳng như vậy? Có phải ông xã làm em đau không? Có thoải mái không?"
Thẩm Trác Viễn ngày thường là người chồng 24 tốt, thỉnh thoảng nói vài câu
đùa giỡn Lê Tử Ngôn, nhưng cứ đến lúc này, bản tính xấu xa của Thẩm Trác Viễn liền bại lộ ra, đủ loại lời thô tục khiến cả người Lê Tử Ngôn xấu
hổ, ngay cả ngón chân trắng nõn cũng thẹn thùng cuộn lại.
"Tiểu Ngôn, ông xã làm em thoải mái không, hửm?"
"Ưm..."
"Bé cưng, nói chuyện, thoải mái hay không? Nói xong ông xã không bắt nạt em nữa."
Giọng nói của Thẩm Trác Viễn mang theo dụ dỗ, vừa nói vừa xấu xa sờ điểm mẫn
cảm nhất của Lê Tử Ngôn, cảm giác như thủy triều bao trùm lý trí của Lê
Tử Ngôn, khiến cả người cậu đều đỏ bừng.
"Thoải mái..."
"Thoải mái là tốt."
"Ông xã, chậm thôi mà..."
Giọng nói mềm mại của Lê Tử Ngôn khiến Thẩm Trác Viễn giống như được tiêm máu gà, trên tay không nhẹ không nặng xoa xoa, người trong lòng vô lực giãy dụa, chỉ có thể ôm chặt cái gối ôm nhỏ trong lòng, tùy ý hắn mang mình
đắm chìm trong sự sung sướng.
Một trận xoa xoa như vậy kéo dài
gần ba tiếng đồng hồ mới dừng lại, cánh tay Lê Tử Ngôn đã mềm nhũn, chỉ
có thể đỏ mặt nằm sấp trên người Thẩm Trác Viễn.
Thẩm Trác Viễn
giống như đang dỗ dành một bé mèo con, nhẹ nhàng xoa lưng Lê Tử Ngôn,
giúp cậu xoa dịu cảm giác còn chưa nguôi ngoai.
"Bảo bối, tốt hơn chưa?"
"....."
Lê Tử Ngôn sau khi hồi phục lại lý trí giống như chim nhỏ, vùi đầu vào lòng Thẩm Trác Viễn, đỏ mặt, không nói một lời.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Trác Viễn yêu chết bộ dáng này của cậu, cúi
đầu vừa hôn vừa xoa, từ trên giường xuống, bế Lê Tử Ngôn vào phòng tắm.
Cuối cùng vẫn là thông cảm cho thân thể Lê Tử Ngôn, Thẩm Trác Viễn cũng
không làm quá nhiều, tắm rửa sạch sẽ cho Lê Tử Ngôn, thay quần áo ở nhà, ôm Lê Tử Ngôn ngồi trước cửa sổ sát đất.
Bởi vì Lê Tử Ngôn
thích ngồi dưới sàn đọc sách nựng mèo, Thẩm Trác Viễn sợ Lê Tử Ngôn bị
cảm lạnh, cũng không ngại phiền phức trải thảm lông xù lớn trên sàn nhà, rất thoải mái.
Thẩm Trác Viễn để Lê Tử Ngôn dựa vào lòng mình, đưa tay xoa xoa eo Lê Tử Ngôn, mổ hôn lỗ tai cậu.
"Bảo bối, còn mệt không?"
Lê Tử Ngôn lắc đầu, tuy rằng lúc nãy rất kịch liệt, nhưng Thẩm Trác Viễn
rất ôn nhu với cậu, cảm giác mệt mỏi trên người đã tan đi.
"Anh
chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ yêu một người, cho đến khi gặp em, thật sự rất may mắn khi em nguyện ý cho anh một cơ hội, nếu không có em, chỉ sợ cả đời này anh cũng sẽ không cảm nhận được cuộc sống yên bình ngọt ngào như vậy."
Thẩm Trác Viễn từ sau lưng ôm Lê Tử Ngôn, vùi đầu vào cổ Lê Tử Ngôn, nghiêng đầu, hạ một nụ hôn trên cổ Lê Tử Ngôn:
"Bảo bối, anh nghĩ bây giờ có lẽ đã đến lúc thay đổi quan hệ của chúng ta rồi."
"Hả?"
Lê Tử Ngôn chớp chớp đôi mắt ngập nước, mang theo ngây thơ, lúc cậu còn
chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã dùng điều khiển từ xa mở cửa phòng
ngủ ra, Bánh Sữa đang ở trước cửa, trên cổ đeo một cái giỏ nhỏ, đi vào.
Thẩm Trác Viễn từ bên cạnh Lê Tử Ngôn đứng dậy, quỳ một gối trên mặt đất,
Bánh Sữa đúng lúc đi tới bên cạnh Thẩm Trác Viễn, lộ ra thứ bên trong
giỏ nhỏ.
"Tiểu Ngôn, quá khứ của anh rất hoang đường, còn từng
khiến em tổn thương, anh biết mọi thứ trong quá khứ đều không thể thay
đổi, nhưng anh sẵn sằng dùng những năm tháng tương lai của anh để bù
đắp, em đồng ý cho anh một cơ hội được không?"
"Em đồng ý gả cho anh không?"
Tiếng pháo hoa vang lên bên ngoài phòng, ngoài cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy những ký tự lớn tạo thành từ pháo hoa.
Anh yêu em
Kết hôn với anh
Khoé mắt Lê Tử Ngôn đỏ lên, nhưng bị pháo hoa bên ngoài chọc cho bật cười,
cậu thẳng người, đi đến bên cạnh Thẩm Trác Viễn, gật đầu.
"Em đồng ý."
Chiếc nhẫn trắng bạc đeo trên tay, Thẩm Trác Viễn ôm Lê Tử Ngôn, hôn giọt nước mắt vì cảm động cùng vui sướng của cậu.
"Anh có phải rất ngốc không?"
"Đúng."
Lê Tử Ngôn gật đầu, một giây sau liền hôn lên môi Thẩm Trác Viễn:
"Nhưng em rất thích."
Thẩm Trác Viễn bắt lấy nụ hôn này, trong mắt rơi xuống một giọt nước mắt:
"Anh yêu em, Tiểu Ngôn."
Những lời thì thầm của người yêu lắng đọng trong những cái ôm và tiếng pháo hoa, sẽ đi cùng họ qua những năm tháng sau này.
[Thế giới thứ ba, nam chủ Thẩm Trác Viễn công lược thành công.]